Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 67 : Mỹ nhân váy đỏ

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Ngày

hôm sau mọi người bắt đầu chuẩn bị lên kinh. Tiêu Kinh Sơn cưỡi ngựa, Mai Tử

ngồi xe. Minh Châu công chúa bình thường thì sẽ cưỡi ngựa nhưng bây giờ nàng

thấy Mai Tử ngồi xe nên chần chừ nửa ngày cuối cùng quyết định bỏ sở thích cưỡi

ngựa qua một bên theo Mai Tử lên xe ngồi.



Trong

xe ngựa có vị công chúa này cùng nói chuyện làm cho Mai Tử và Bình Nhi hai

người không biết bao nhiêu lần trợn mắt há mồm thật lớn, thỉnh thoảng còn phát

ra tiếng kinh thán cùng bội phục.



Cuối

cùng Bình Nhi chợt hỏi: "Chuyện này công chúa tận mắt thấy sao?"



Minh

Châu công chúa sờ đầu nhếch miệng cười: "Nghe người khác nói ."



Mai Tử

nghe vậy, trong mắt nổi lên nghi vấn, Bình Nhi thì là trực tiếp tỏ vẻ thất vọng,

nhẹ nhàng "À" một tiếng nói: "Ta còn cho là công chúa tận mắt

thấy đấy."



Minh

Châu công chúa bị nha hoàn nho nhỏ nói vậy, không vui vỗ lấy ngực đại nghĩa oai

nghiêm nói: "Nếu như vậy, ta liền cho kể cho hai người biết một chút kinh

nghiệm ta đã trải qua, chỉ sợ ta nói ra làm hai người bị dọa a!"



Mai Tử

tò mò hỏi: "Muội lại muốn kể cho chúng ta chuyện gì?"



Minh

Châu công chúa đắc ý cười nói: "Muội kể cho hai người chuyện Tiêu đại ca

lúc đó đánh giặc!"



Hai mắt

Bình Nhi tỏa sáng, vỗ tay kêu lên: "Tốt, này được!"



Mắt Mai

Tử cũng lộ ra kỳ vọng, chuyện Tiêu Kinh Sơn trước kia nàng đương nhiên muốn

nghe.



Minh

Châu công chúa thấy lời của mình được phản ứng nhiệt tình thì nhất thời hất

mạnh đầu, đem cái áo vốn đang khoác trên người thuận tay ném một cái ra đằng

xa, bàn chân mở ra tư thế chuẩn bị kể chuyện.



Nhưng

đợi nửa ngày, nàng sửng sốt một câu cũng không nói, Bình Nhi không nhịn được:

"Ta nói công chúa, sao người không nói gì?"



Minh

Châu công chúa vô tội sờ sờ đầu: "Chuyện của của Tiêu đại ca quá nhiều, ta

không biết kể cái nào a!"


khát thì uống đi!"



Bình

Nhi hổ thẹn "Vâng" một tiếng nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Được rồi,

mọi người không uống vậy thì không lãng phí nó nữa." Vừa nói vừa không

lịch sự chút nào đem chén trà kia một hơi uống cạn.



Nhưng

tất cả mọi chuyện Mai Tử cũng chẳng quan tâm, nàng chỉ cúi đầu lặng lẽ suy

nghĩ.



Trải

qua chuyện này, Minh Châu công chúa nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn liền sợ hãi, lẫn ra

xa xa . Chuyện này làm Tiêu Kinh Sơn có chút hoang mang: "Trước đó vài

ngày nha đầu kia luôn quấn lấy nàng, phiền vô cùng, vài ngày nay nàng ta ngược

lại rất tự giác, không quấn nàng nữa."



Mai Tử

đoán được Minh Châu công chúa không cẩn thận nói với mình chuyện kia nên sợ

Tiêu Kinh Sơn trách nàng ta, nhưng nàng ta đâu phải cố ý nhắc tới chuyện này,

chỉ vô tình nói mà thôi: "Không có gì, có thể gần đây nàng ta mệt

mỏi."



Tiêu

Kinh Sơn nhớ lại, nhìn dáng vẻ nàng ta không giống mệt mỏi chút nào cả, nhưng

hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, dù sao so với Minh Châu công chúa kim chi ngọc diệp

ngàn người thương vạn người sủng thì hắn quan tâm tiểu nương tử ngây ngốc trong

núi của mình nhiều hơn.



"Nàng

hình như lại có tâm sự gì đó, cúi đầu suy nghĩ gì vậy?" Ngón tay chai sạn

của Tiêu Kinh Sơn nhẹ nhàng nắn lấy đầu ngón tay mềm mại của nàng hỏi như thế.



Lúc này

Mai Tử đang cầm một chén nước trà ngồi ở đó, nghe lời này vội vàng lắc lắc đầu:

"Không sao." Nàng còn chưa nghĩ kỹ là mình muốn hay không muốn nói

cho Tiêu Kinh Sơn biết, nếu như hắn biết, hắn sẽ như thế nào?



Tiêu

Kinh Sơn cau mày: "Có chuyện gì giấu ta sao?"



Mai Tử

lắc đầu tay: "Thực sự không có, ta nghĩ đến việc khi đến kinh thành ta sẽ

gặp những mỹ nhân như thế nào?" Đây là việc Minh Châu công chúa đã đồng ý,

mang theo nàng đi nhìn chúng vị mỹ nhân. Trong lòng nàng nghĩ đến vị mỹ nhân áo

đỏ kia, nhất thời sẽ không nói dối nàng đem chuyện này làm qua loa tắc trách.



Nói

xong, nàng lại có chút sợ, mân mê ly nước trà nhìn trộm nhìn về phía Tiêu Kinh

Sơn, sợ hắn nhìn ra cái gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn lại bị nàng lừa cho qua, tin là

thật, thậm chí còn không vui vẻ oán giận: "Trong lòng nàng tóm lại chỉ để

ý chuyện của nha đầu kia thôi a."