Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 68 : Tướng quân nhổ cỏ, phu nhân bắt sâu

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Có lẽ

là do sợ hãi nên rõ ràng trong mắt Tiêu Kinh Sơn mang theo ý cười nhìn mình,

nhưng nàng vẫn cảm thấy nụ cười này mang theo ý thử quan sát. Trong lòng nàng

hoảng hốt, bưng trà đến bên môi uống... lại không cẩn thận bị sặc.



Tiêu

Kinh Sơn quan tâm lại đây nhận lấy ly trà đặt xuống bàn, duỗi tay qua giúp nàng

đấm lưng.



Mai Tử

lắc lắc đầu: "Ta không sao."



Tiêu

Kinh Sơn nhìn thần sắc Mai Tử, trầm ngâm một chút lại như nhớ tới chuyện gì đó,

nói: "Có chuyện, ta vẫn không có cơ hội hỏi nàng."



Mai Tử

lúc này đang sợ hãi, nghĩ vừa rồi mình đúng là có chuyện vẫn không biết nên hỏi

hay là không nên hỏi, vì sao hắn cũng có chuyện muốn hỏi nàng? Nhưng lập tức

nàng cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Ừ, chàng hỏi đi."



Tiêu

Kinh Sơn thấy xung quanh không có ai liền đem Mai Tử ôm lấy thả lên chân mình.

Mai Tử cảm thấy tư thế này nếu bị người nhìn thấy thì thật không tốt lắm, muốn

vùng vẫy. Nhưng mà đối mặt với cánh tay có lực của Tiêu Kinh Sơn, nàng đương

nhiên là tránh không thoát, không thể không ngoan ngoãn dựa vào bả vai hắn, bất

mãn dở sở trường lấy đầu ngón tay đâm đâm lồng ngực hắn.



Tiêu

Kinh Sơn cũng không ngăn nàng, dù sao đầu ngón tay nàng rất non mềm, đâm thế

nào cũng sẽ không đau, có chăng thì cũng chỉ hơi ngứa mà thôi. Hắn chỉ cúi đầu

xem xét thần sắc của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Trước đó vài ngày lúc ta không

có ở đây, có người đến tìm nàng sao?"



Mai Tử

nghe hắn nhắc tới chuyện này, trong lòng nhất thời hiểu ra, thì ra hắn vẫn một

lòng để tâm chuyện này. Mai Tử lại cảm thấy có chút buồn cười, hắn a, nhìn qua

không quan tâm, cũng chưa từng hỏi qua, kỳ thật trong lòng vẫn nghẹn lấy. Chắc

là hắn còn đợi nàng tự động nói cho hắn biết, mấy ngày nay vẫn không thấy nàng

nhắc tới nên hắn cũng chỉ có thể lên tiếng hỏi thôi. Mai Tử đem tâm so tâm, cảm

thấy bọn họ hai người quả nhiên là vợ chồng, ngay cả chuyện suy nghĩ trong lòng

cũng có chút tương tự.



Tiêu

Kinh Sơn thấy Mai Tử cười nhưng không đáp thì nhíu mày hỏi: "Sao vậy, nhắc

tới chuyện này nàng cảm thấy rất vui vẻ sao?"



Con

ngươi Mai Tử chuyển chuyển, không muốn để hắn dễ dàng yên tâm, nếu không hôm

nay nàng vì chuyện cô gái áo đỏ kia mà thắt ruột co bụng không phải là rất thua

thiệt hay sao. Vì thế nàng liền cố ý lệch đầu cười nói: "A Mang thế tử đối

với ta luôn không tệ, nhắc tới hắn ta đương nhiên vui vẻ."


lại cười nói: "Thường ngày nếu đất của mình, đó là cơm mình phải kiếm để

ăn, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt. Nhưng hôm nay khối đất này đâu có dùng

để trang trải cuộc sống, rõ ràng chỉ dùng để ta giết thời gian thôi, ta cũng

chỉ có tùy tiện làm chút mà thôi."



Lời nói

này làm Tiêu Kinh Sơn sững sờ, nhìn lại nương tử của mình, tuy nói thân thể

càng đầy đặn nhưng nụ cười trên mặt rõ ràng đã không tự tại trong trẻo bằng lúc

ở thôn Bích Thủy rồi.



Hắn thở

dài, trịnh trọng nói: "Mai Tử, chiến

sự tạm ngừng, hoàng thượng xác thực có một số việc cần ta làm. Hôm nay việc này

giải quyết cũng không sai biệt lắm, qua nửa tháng nữa là chúng ta có thể trở về

thôn Bích Thủy rồi."



Mai Tử

dùng sức gật đầu: "Ta biết. Mặc dù ta không hiểu chuyện bên trong nhưng

thấy chàng mỗi ngày đều phải bận rộn như vậy, cũng biết bây giờ chính là thời

điểm mấu chốt. Chàng cứ làm việc của chàng, ta ở đây chờ chàng làm xong mọi

việc, thiên hạ liền sẽ giống như trước kia. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở về thôn

Bích Thủy. Trở về rồi ta nuôi gà chàng đi săn, không có việc gì lại đi giúp mẹ

ta trồng trọt."



Tiêu

Kinh Sơn nghe Mai Tử nói thông tình đạt như thế, trên mặt lại hiện ra cảm động,

giơ tay lên thay nàng phủi đất trên người, sau đó hai người cùng nhau trở về.

Chính là, Tiêu Kinh Sơn chợt nhớ tới một chuyện: "Hoàng thượng đối với

nàng hết sức tò mò, nói muốn tuyên nàng tiến cung gặp mặt rồng. Ta từng nhiều

lần từ chối nhưng mấy ngày gần đây Minh Châu công chúa cũng rầm rì muốn gặp

nàng. Nàng có muốn đi không? Nếu như nàng không vui vẻ, ta bất luận như thế nào

cũng sẽ giúp nàng từ chối."



Mai Tử

nghe lời này, cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu cười nói: "Ta muốn đi xem một

chút, nhưng dáng vẻ ta thế này có thể sao? Ta cái gì cũng không hiểu, có thể

làm mất thể diện của chàng không?"



Tiêu

Kinh Sơn cười: "Mất cái gì mà mất? Nàng nói gì vậy hả."



Mai Tử

lại nhìn thần sắc Tiêu Kinh Sơn, hư đốn cười nói: "Nhưng vừa rồi ta thấy ý

tứ của chàng, rõ ràng là vạn bất đắc dĩ không muốn ta tiến cung. Chẳng lẽ không

phải sợ ta nhà quê tiến cung sẽ làm mất thể diện của Đại tướng quân chàng

sao."



Tiêu

Kinh Sơn bị nàng nói như vậy nghẹn một trận, sau đó phản ứng lại phát hiện nàng

đang nói giỡn, bất đắc dĩ cười nói: "Bây giờ nàng thật là càng lúc càng

hiểu cách bắt chẹt ta a."