Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 70 : Tẩu tử

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Hoàng

hậu liếc nhìn Mai Tử, thấy nàng chỉ cúi đầu thở nhẹ ngồi ở đó liền cười hỏi:

"Thường ngày ngươi ở nhà hay làm gì vậy?"



Mai Tử

vội vàng thu hồi suy tư tán loạn trong lòng rồi cười trung thực trả lời:

"Bình thường ta không có chuyện gì thì ở sân sau làm vườn, nuôi vài con

gà."



Minh

Châu công chúa nghe vậy, tò mò hỏi: "Mai tẩu tử, tỷ lợi hại quá, thế mà

còn biết làm vườn. Tỷ trồng cái gì? Rau làm món canh bồi sao?" Minh Châu

công chúa đối với món canh bồi đến nay vẫn không quên.



Mai Tử

thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Minh Châu công chúa, khẩn trương trong lòng hơi hơi

giảm, cười nói: "Món canh bồi đó chỉ dùng rau dại thôi. Trong sâu sau ta

cũng chỉ tùy tiện trồng mấy loại cây, nhưng vào mùa hè có thể có thêm món dưa

bở để ăn."



Minh

Châu công chúa vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Muội nghe nói làm

vườn cũng không phải là chuyện dễ, một mình tỷ có thể làm được sao?" Minh

Châu công chúa không hiểu quan sát Mai Tử, nàng biết trước đó vài ngày Mai Tử

bị bệnh, thân thể tương đối yếu, cho nên nàng càng cảm thấy một mình Mai Tử làm

vườn thì không thể nào.



Mai Tử

lệch đầu ra suy nghĩ một chút, cười nói: "Cũng không phải chỉ có một mình,

gần tối Kinh Sơn cũng sẽ tới giúp ta ."



Hoàng

hậu vốn đang ưu nhã ngồi đó nghe hai người nói chuyện, bây giờ nghe Mai Tử nói

lời này, thần sắc hơi rung động, lông mi thon dài từ từ rũ xuống, nhưng bên môi

vẫn như cũ giữ nụ cười nhạt.



Minh

Châu công chúa bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng nha, trước kia Tiêu đại ca cũng ở

trong núi, dĩ nhiên sẽ biết làm vườn. Huynh ấy xử lý hết công sự rồi có thể

giúp tỷ a."



Lúc

này, hoàng hậu ở một bên đang yên tĩnh nghe chợt nâng mắt, cười nhẹ hỏi:

"Tiêu tướng quân trở lại sơn thôn làm ruộng để sống sao?"



Mai Tử

cùng Minh Châu công chúa đang nói chuyện chợt nghe hoàng hậu hỏi như thế, vội

vàng hoảng sợ đáp: "Không phải vậy, ở trong núi chúng ta không làm ruộng

vì nhà ta căn bản không có đất đai gì. Hắn năm ba ngày sẽ vào núi đi săn, bắt

được thú rừng sẽ đem về xử lí sạch sẽ rồi mang ra chợ đi bán."



Nàng

nói như vậy, hoàng hậu và Minh Châu công chúa đều có phản ứng quái dị. Minh

Châu công chúa thì càng thêm thích thú kéo lấy Mai Tử hỏi chuyện săn bắn. Minh

Châu công chúa cũng yêu thích săn bắn, nhưng thường ngày nàng chỉ được săn bắn

trong rừng của hoàng gia, chưa từng giống như Tiêu Kinh Sơn đi tận vào núi sâu

săn bắn. Mà hoàng hậu thì rủ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.


Tiêu Kinh Sơn cũng vừa đúng nhìn về phía Mai Tử, bên môi hắn mang theo ý cười

nhạt, dường như an ủi nhìn nàng gật gật đầu.



Trong

lòng Mai Tử dễ chịu hơn nhiều, cắn môi hít sâu một cái, cuối cùng trấn định nhớ

lại nghi lễ gặp hoàng thượng đã học qua.



Ai dè

ánh mắt hoàng thượng đã sớm quan sát lại đây, nhìn thấy cô nương thanh thuần

nhỏ xinh trong núi trước mắt liền vui mừng, bên môi mang theo nụ cười ôn nhu

nói: "Đây là tẩu phu nhân đúng không?"



Mai Tử

thấy nhắc tới mình liền vội vàng tiến lên quỳ lạy.



Hoàng

thượng lại vội nói: "Chúng ta đã sớm nghe nói, bây giờ khó được mấy huynh

đệ đều tề tụ ở đây, tạm thời ném lại những Lễ Nghi quân thần kia đi, chỉ luận

tình huynh đệ thôi. Nói như thế, Tiêu đại ca hơn ta vài tuổi, ta nên hướng tẩu

tử làm lễ mới phải." Thế là vừa nói lời này, hắn vừa ôm lấy hai tay làm

lễ.



Mai Tử

dĩ nhiên bất luận như thế nào cũng muốn lạy, Minh Châu công chúa vội vã đem đỡ

nàng dậy, hư đốn cười nói: "Nếu hoàng huynh nói không cần, vậy dĩ nhiên là

không cần ."



Mai Tử

không biết có nên quỳ tiếp hay không, kìm lòng không được nhìn về phía Tiêu

Kinh Sơn nhờ giúp đỡ. Tiêu Kinh Sơn lại cười nhạt nói: "Nếu hoàng thượng

đã nói có thể miễn lễ, vậy thì không cần nữa." Vừa nói, hắn vừa chỉ vị

"Hô Diên đại ca" Mai Tử chưa từng gặp qua nói: "Lỗ huynh đệ nàng

đã gặp, nhưng vị này nàng lại chưa từng gặp. Hắn tên Hô Diên, là huynh đệ vào

sinh ra tử của ta ngày xưa, từ khi khai quốc tới nay vẫn thủ tại Nam Cương,

ngày trước mới hồi triều ."



Mai Tử

đứng lên vội vã hướng vị Hô Diên huynh đệ kia làm lễ. Vị Hô Diên huynh đệ đương

nhiên vội vã chắp tay miệng gọi tẩu tử, cất tay nhấc chân kính ý mười phần.



Hai bên

làm lễ hoàn tất, vừa nói muốn ngồi xuống thì ai dè hoàng hậu ở một bên chưa

từng nói gì lúc này chợt liếc Tiêu Kinh Sơn, dùng giọng nói khàn khàn lãnh đạm

hỏi: "Tiêu tướng quân vội vàng mang hoàng thượng lại chỗ bản cung như thế,

chẳng lẽ sợ bản cung ăn mất vị phu nhân này của ngươi hay sao?"



Mai Tử

thấy hoàng hậu mẹ mẹ thế mà chưa hỏi gì hoàng thượng đã trực tiếp vấn tội Tiêu

Kinh Sơn, tâm liền động, buông mắt xuống không nhịn được quét qua quét lại giữa

Tiêu Kinh Sơn và hoàng hậu.



Nàng

thấy Tiêu Kinh Sơn tao nhã cười, tiến lên cúi đầu, trịnh trọng nói: "Hoàng

hậu mẹ mẹ, mạt tướng không dám, chỉ sợ nàng ấy vụng về không hiểu sự đời, lại

càng không thông hiểu nghi lễ cung đình, nếu lúc nói chuyện có gì mạo phạm đến

hoàng hậu mẹ mẹ thì cứ xem như mạt tướng đắc tội là được."