Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 71 : Trăm năm sau chỉ còn một bộ xương trắng
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Tiêu
Kinh Sơn rõ ràng là tự trách, lại có ý bảo hộ Mai Tử làm lòng nàng càng thêm
vững vàng, sau đó cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Lúc này
Lỗ Cảnh An chợt "Ha ha" cười to, vừa cười vừa nói: "Mới nãy
hoàng thượng đã nói hôm nay chỉ luận tình huynh đệ, không đàm lễ quân thần, đã
vậy, hoàng hậu ở trước mặt chúng ta không còn là vị mẫu nghi thiên hạ nữa, mà
là Yên nhi cô nương thông minh cơ mẫn của chúng ta ngày xưa. Nếu đã như vậy,
lời Kinh Sơn vừa rồi rất không đúng, Yên nhi cô nương ngày xưa phải gọi huynh
một tiếng đại ca, Thái tử ngày xưa bây giờ là hoàng thượng vẫn gọi huynh một
tiếng đại ca như cũ. Vậy bất luận thế nào thì hoàng hậu cũng phải gọi Tẩu Phu
Nhân một tiếng tẩu tử."
Hắn nói
đến đây, nụ cười cũng không xê xích gì nhiều, chững chạc đàng hoàng nhìn mọi
người nói: "Tẩu tử ở trước mặt muội muội hoặc đệ muội thì có cái gì để
thất lễ hay không thất lễ đâu?"
Hô Diên
tướng quân ở một bên lúc này cũng cười theo, gật đầu nói: "Cảnh An nói vậy
rất đúng"
Mai Tử
nghe Lỗ Cảnh An nói vậy thấy lạ lùng, không nhịn được chớp mắt nhìn về phía Lỗ
Cảnh An, chỉ thấy dáng vẻ Lỗ Cảnh An chững chạc đàng hoàng đại nghĩa oai
nghiêm, giống như lời hắn đều là một lẽ phải trên đời này.
Mà
hoàng thượng nghe nói vậy thì lúc đầu là sửng sốt, sau đó lập tức cũng khẽ cười
theo, vỗ tay nói: "Ngày xưa lúc phụ vương còn sống đã từng nói Cảnh An dù
nhìn lỗ mãng nhưng lại rất có tài hùng biện, bây giờ xem ra quả nhiên là
thế."
Nói
xong hắn mang theo nụ cười thản nhiên, hướng hoàng hậu của mình ôn nhu nói:
"Yên nhi, bây giờ xem ra là nàng thất lễ." Hắn nói lạnh nhạt lại
thong dong, không cho phép biện bác.
Trên
mặt hoàng hậu vốn mang theo một tia lãnh đạm cùng nụ cười chế nhạo, bây giờ
nghe lời này, nụ cười ấy càng đậm thêm, nghiêm túc liếc nhìn hoàng thượng, khép
hờ mắt nói: "Hoàng thượng nói đúng, bây giờ ngược lại là bản cung không
đúng rồi."
Nói
xong lời này, hoàng hậu chuyển mắt nhìn về phía Mai Tử, chỉ thấy Mai Tử đang
cúi đầu cắn môi, con ngươi lộ ý không biết làm sao.
Hoàng
hậu trang trọng khẽ cúi người, lên tiếng nói: "Tẩu Phu Nhân."
Mai Tử
thấy hoàng hậu thực sự gọi mình như vậy, dĩ nhiên là vạn lần không chịu nổi,
vội vàng lắc đầu xua tay: "Không cần, thực sự không cần, ta làm sao có thể
nhận a!" Vừa nói nàng vừa đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Tiêu Kinh Sơn,
tình cảnh này, thật sự làm nàng không có cách ứng phó .
Nhưng
Tiêu Kinh Sơn lại chỉ lãnh đạm liếc hoàng hậu đang khom người làm lễ một cái,
Mai Tử
thì sao, trong lòng Mai Tử nổi lên một cỗ tư vị khó nói. Lời nói của Tiêu Kinh
Sơn giống như đang nói về chiếc đũa, nhưng lại giống như không phải. Mặc kệ là
phải hay không phải, lời nói này xác thực là đem những nghi ngờ trong lòng Mai
Tử quét sạch không còn một chút.
Thật
lâu sau, hoàng thượng chợt nảy ra một câu hoàn toàn không có chút quan hệ nào với
đũa ngà hay đũa trúc: "Kinh Sơn và Tẩu Phu Nhân thật ân ái, trong lòng
trẫm an ủi hơn nhiều."
Mai Tử
cúi đầu, lúc nghe lời này dường như hiểu ra cái gì, nhưng nàng chỉ hơi liếc về
phía Tiêu Kinh Sơn bên cạnh mình.
Tiêu
Kinh Sơn dường như căn bản không nghe thấy lời này, cúi đầu cẩn thận gỡ thịt
cua, sau đó thả vào trong chén Mai Tử.
Lỗ Cảnh
An gõ gõ bàn, cười cười cảm thán nói: "Đúng vậy, lần trước hoàng thượng
phái ta vào núi mời Kinh Sơn trở về, lúc đó ta liền phát hiện ra, bây giờ Kinh
Sơn đại ca so với trước kia đã khác rất nhiều, là một nam nhân tốt dịu dàng
biết quan tâm a!"
Hô Diên
tướng quân vẫn trầm mặc ít nói cũng chợt chen miệng vào: "Đúng vậy, Kinh
Sơn đại ca bây giờ cùng Tẩu Phu Nhân thật là vợ chồng tình thâm."
Cái gì
mà vợ chồng tình thâm, Mai Tử không hiểu, nhưng nàng biết, Tiêu Kinh Sơn thích
dùng đũa trúc, nàng thật ra cũng càng thích dùng đũa trúc trong nhà.
Cuối
cùng tiệc cũng tàn, Mai Tử ngoan ngoãn theo Tiêu Kinh Sơn rời khỏi. Lúc xuất
cung, Hô Diên cùng Lỗ Cảnh An hai vị tướng quân này cũng đi theo tiễn Mai Tử và
Tiêu Kinh Sơn. Hai vị tướng quân cưỡi ngựa còn Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử ngồi
trong xe ngựa.
Mai Tử
tựa vào ngực Tiêu Kinh Sơn, vì nàng uống chút rượu ngọt nên hơi buồn ngủ.
Trong
mông lung, nàng chợt nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu rất
đẹp, đời này nếu như ta vẫn ở trong núi, sợ rằng vĩnh viễn không biết ngoài núi
này còn có người làm người khác mất hồn như vậy."
Tiêu
Kinh Sơn chê cười một tiếng, lồng ngực khẽ chấn động, chấn động làm đầu Mai Tử
đang dựa vào hơi di động một chút.
Tiêu
Kinh Sơn cười xong chợt nói: "Chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, trăm năm
sau không phải chỉ còn một bộ xương trắng hay sao."
Mai Tử
đang ngủ mông lung thì lại lờ mờ cảm thấy, Tiêu Kinh Sơn rõ ràng đang cười,
trong giọng điệu còn có một tia chán ghét ác độc không dễ phát hiện.