Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 73 : Cắt cỏ

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Nói ra

lời này, Lỗ Cảnh An nhìn xung quanh một chút, thấy trừ hắn ra cùng hai huynh đệ

trong đại sảnh ra thì không còn người khác, không nhịn được bất mãn nhìn Tiêu

Kinh Sơn: "Nếu ngày đó huynh nghe theo lời khuyên bảo của chúng ta lên làm

đế thì huynh đệ bọn ta đâu có phiền não vì cục diện hôm nay như vậy!"



Tiêu

Kinh Sơn nhìn dáng vẻ tràn đầy oán trách của hắn mà nhướng mày cười nói:

"Ngươi cùng nàng không mưu mà hợp."



Lỗ Cảnh

An nghe vậy sửng sốt, một lúc sau mới xuất ra một câu nói: "Cái gì gọi là

khác đường cùng đường, ta là vì tương lai chúng ta, nàng là vì vị trí hoàng

hậu."



Nhưng

hắn nói xong lời này lại suy nghĩ một hồi, cảm thán nói: "Nhưng mà sự đời

thật khó liệu, nếu khi ấy huynh thực sự truất thái tử tự lập làm đế thì Mạc Yên

nhi không phải vẫn là hoàng hậu sao? Nàng làm hoàng hậu, ta không chịu

nổi!"



Hô Diên

ở một bên vẫn im lặng nghe, lúc này chợt chen miệng vào: "Lòng Kinh Sơn

không có giang sơn này, nói nhiều vô ích. Huống hồ nếu ngày ấy hắn thực sự nghe

ngươi khuyên bảo thì lúc này chỉ sợ hắn cùng vị Tẩu Phu Nhân tình đầu ý hợp bây

giờ không có duyên rồi."



Lỗ Cảnh

An gật mạnh đầu, chòm râu xuề xòa cũng động theo: "Không tệ, theo tính

tình của huynh, nếu khi ấy đồng ý cưới nữ nhân kia thì tất nhiên sẽ không nuốt

lời."



Tiêu

Kinh Sơn gật đầu cười nói: "Nói rất đúng, mọi người đâu đã vào đấy."



Lỗ Cảnh

An vẫn còn bất mãn: "Nhưng bây giờ mỗi ngày khi đi ngủ ta đều không thể

sống yên ổn a, kể từ khi hắn làm hoàng thượng, lại sủng hạnh nữ nhân kia, hắn

đều đã quên sạch tình huynh đệ nhiều năm của chúng ta."



Hô Diên

tướng quân gật đầu đồng ý, nhíu mày nói: "Từ khi nữ nhân kia lọt vào lòng

hắn, hắn đã bỏ rơi ngươi, cũng bỏ rơi ta."



Tiêu

Kinh Sơn cười khổ, con ngươi hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Có lẽ không

phải lúc đó, ta thấy ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân kia, hắn đã

không còn là thái tử trong quá khứ chúng ta từng quen biết nữa rồi. Nếu lúc ấy

ta biết hắn chung tình với nữ nhân kia như vậy, bất luận như thế nào ta cũng

không có khả năng có nửa điểm liên quan tới nữ nhân kia."



Lỗ Cảnh

An xua xua tay: "Mà thôi, việc này không thể trách huynh, từ xưa đến nay

được điểu quên cung được chim quên ná chính là thiên cổ chí lý, hơn nữa huynh

đệ tốt cũng có khi ly tán. Huống hồ xuất thân của hắn vốn không giống chúng ta,

đứng ở vị trí của hắn mà không có dã tâm làm hoàng đế thì sẽ bị cha trong nhà
giống như đang khinh thường, khinh thường xong nó liền quay đầu ăn cỏ tiếp.



Tiêu

Kinh Sơn thấy vậy ha hả bật cười: "Nó chán ghét ta sao?"



Mai Tử

thấy tình cảnh này cũng không khỏi mím môi cười: "Đây là lừa ngoan của ta,

nó dĩ nhiên là nghe lời ta. Chàng bắt nạt ta, nó sẽ không thích chàng."



Tiêu

Kinh Sơn nghe lời này, trầm mặt xuống nhìn con lừa, khiển trách nói: "Cái

con lừa vong ân này, lúc đó là ta bỏ bạc ra mua nó từ chân núi, hôm nay cũng là

ta bỏ ra một trăm lượng bạc trước mắt mọi người đem nó chuộc về, nó lại nổi

quạu với ta như thế!"



Mai Tử

thấy hắn trút giận lên đầu con lừa, lúc đầu cười "Hì hì", cười xong

chợt phản ứng lại: "Một trăm lượng bạc?"



Tiêu

Kinh Sơn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, một trăm lượng bạc đổi con lừa

vong ân phụ nghĩa này."



Mai Tử

dĩ nhiên biết một trăm lượng bạc mua nó, nhưng khi ấy nàng đang đắm chìm trong

niềm vui gặp lại lừa nhà mình nên căn bản không chú ý việc này. Đợi đến lúc này

nàng mới phản ứng lại, trong lòng không khỏi nhức nhối: "Là một trăm lượng

bạc a, có thể tiêu rất lâu ."



Mặt

Tiêu Kinh Sơn không biểu tình gật đầu: "Ừ, vì nó mà tốn một trăm lượng

bạc."



Lúc đầu

Mai Tử nặng nề dậm chân một chút: "Ai u~, thực sự rất quý!" Nhưng lúc

nàng dậm chân được một nửa thì chợt dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó,

nghiêng đầu ngưng thần.



Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng có vẻ trầm tư, lên tiếng hỏi: "Sao vậy, nàng nghĩ tới

cái gì?"



Con

ngươi mọng nước của Mai Tử nhìn hắn một cái, mím môi cười nói: "Một trăm

lượng thì một trăm lượng, ta không đau lòng."



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày: "A, Sao lại không đau lòng?"



Mai Tử

nở nụ cười, cười đến như mặt trời xán lạn: "Trong nhà người bán lừa có mẫu

thân ngã bệnh, người ta xác thực cần bạc trắng. Nếu một trăm lượng bạc này cho

hắn, vậy cũng xem như là bỏ đến nơi đứng đắn. Chúng ta có tay có chân, sau này

trở về kiếm thêm bạc là được, không nên đau một trăm lượng này."