Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 74 : Nàng là nương tử ta cưới vào cửa

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Buổi

tối hôm đó tâm tình Mai Tử rất tốt, Tiêu Kinh Sơn thích thú bừng bừng, không

tránh được hai người lại một phen ân ái. Đợi đến đi qua núi chảy mồ hôi, Mai Tử

như cũ nằm trên ngực phập phồng của Tiêu Kinh Sơn nghe tiếng tim đập của hắn

thì chợt nghe bên ngoài có Thôi phó tướng bẩm báo, nói là có khách đêm khuya

đến thăm.



Mai Tử

nghe không hiểu nói: "Sao giờ này lại có người đến đây?"



Tiêu

Kinh Sơn cau mày, trầm giọng hỏi Thôi phó tướng: "Là người nào?"



Thôi

phó tướng vội vàng nói: "Là một cái kiệu mềm, chủ nhân cái kiệu kia nói

muốn gặp tướng quân, nhưng lại không nói là ai."



Tiêu

Kinh Sơn trầm tư một lát, chuyển mắt hướng Thôi phó tướng ngoài cửa nhàn nhạt

phân phó: "Mời vị khách đêm khuya đến thăm kia về đi."



Ai dè

Thôi phó tướng không rời đi, ngược lại có chút khó xử nói: "Tướng quân,

theo thuộc hạ thấy, thân phận vị khách này bất phàm, hơn nữa đối phương còn nói

——" Thôi phó tướng đã nhìn ra đó là chuyện tư mật, mở miêng có chút do dự.



Tiêu

Kinh Sơn nghe vậy, trầm mặt nói: "Người kia nói gì?"



Thôi

phó tướng vội vàng nói: "Người kia nói, nếu tướng quân không gặp thì người

ấy liền đợi đến khi trời sáng."



Tiêu

Kinh Sơn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trầm mặc chốc lát, lúc này mới nói:

"Được, mang người nọ vào đi."



Thôi

phó tướng nhận mệnh, Tiêu Kinh Sơn lập tức đứng dậy, thuận tay cầm quần áo bên

cạnh phủ thêm.



Mai Tử

vội vàng rời khỏi lồng ngực của hắn rồi ngồi dậy, mắt trợn tròn nhìn hắn lạnh

mặt xuống sàng, trong lòng không khỏi tò mò đối phương rốt cuộc là người nào,

vì sao nhất định phải đêm khuya đến gặp Tiêu Kinh Sơn như vậy?



Tiêu

Kinh Sơn mặc quần áo tử tế, vừa lạnh mặt mang thắt lưng, vừa hướng Mai Tử nói:

"Nàng ngủ trước đi."



Mai Tử

thấy giọng điệu hắn vẫn có chút lạnh nhạt như cũ, trong lòng động một cái, nhỏ

giọng hỏi: "Lúc nào chàng mới về ngủ?"



Tiêu

Kinh Sơn thấy giọng điệu Mai Tử bất an thì ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới thấy

trên mặt Mai Tử tràn đầy lo âu, nhất thời trong mắt hiện lên áy náy. Hắn đi tới

bên giường ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ,

tận lực thả mềm giọng nói: "Ngủ trước đi, ta xử lý chút chuyện, rất nhanh

sẽ về."



Mai Tử

cắn cắn môi, gật đầu nói: "Ừ, vậy chàng nhanh đi đi."
hót chàng, vì sao lại không thể bằng tiểu nha đầu lỗ mãng kia? Chẳng lẽ chàng

thích nữ nhân như vậy sao?"



Tiêu

Kinh Sơn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nàng và ngươi không giống

nhau, nàng là nương tử ta cưới vào cửa."



Mạc Yên

lạnh lùng cười: "Vậy thì sao, lúc đó ta cũng từng là hôn thê của chàng,

chàng từng có nửa nụ cười với ta sao? Nếu lúc đó ta sớm gả cho chàng một chút,

chẳng lẽ chàng sẽ đối đãi tử tế với ta như đối với nàng ta sao?"



Tiêu

Kinh Sơn trầm mặc một hồi, thừa nhận nói: "Xác thực lúc đó ta không tốt

như vậy."



Mặt Mạc

Yên tràn đầy buồn bã nói: "Lúc đó nếu không phải chàng đối với ta như vậy,

ta làm sao có thể sà vào vòng tay người khác? Đã có một người nguyện ý vì ta là

dành lấy giang sơn, ta cần gì phải đối diện với một người căn bản không có nửa

phần ái tình với ta?"



Tiêu

Kinh Sơn gật đầu: "Ngươi và hắn cùng nhau, rất tốt, chúng ta đâu đã vào

đấy."



Nói

xong lời này, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đến đây, hoàng thượng tất nhiên sẽ

biết. Ngươi làm như vậy là muốn hoàng thượng xé rách mặt với ta sao?"



Mạc Yên

chế nhạo nói: "Vậy thì sao? Hôm nay chúng ta cùng xem, trong lòng hoàng

thượng rốt cuộc là ta quan trọng hơn, hay là huynh đệ ngày xưa của hắn quan

trọng hơn."



Tiêu

Kinh Sơn chợt cười lạnh: "Được, nếu như thế, chúng ta ở đây chờ hoàng

thượng đến, vừa hay có thể xem cái kết của chuyện này."



Mạc Yên

nhìn nụ cười lạnh bên môi hắn, bờ môi mở ra thấp thoáng nét vũ mị: "Hắn

nửa khắc nữa sẽ lại đây, chúng ta còn có thể làm nhiều chuyện. . . . . ."



Vừa nói

nàng vừa nhẹ nhàng tới gần Tiêu Kinh Sơn, nâng ngón tay thon dài ưu nhã lên

muốn chạm đầu vai Tiêu Kinh Sơn.



Tiêu

Kinh Sơn không biến sắc thối lui, né tay nàng ra: "Hoàng hậu mẹ mẹ."



Hắn gọi

nàng như thế, không phải là Mạc Yên nữa.



Ai dè

Mạc Yên chợt cười lạnh, nụ cười lạnh này mang theo đắc ý. Nàng nhíu mày nhàn

nhạt nói: "Tiêu phu nhân, xem ra chúng ta có thể cùng nhau chờ hoàng

thượng lại đây rồi."



Tiêu

Kinh Sơn chợt quay đầu, chỉ thấy Mai Tử đứng ở cửa đại sảnh, mặt tràn đầy chấn

kinh nhìn bọn họ.