Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 75 : Tiểu mai tử hay là tiểu kinh sơn

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Mai Tử

như cũ không có phản ứng gì, ngơ ngác nhìn hai người. Nàng chỉ cảm thấy trong

đầu có một trận hoa mắt, nàng không hiểu vì sao hoàng hậu lại xuất hiện ở đây

lúc này? Vì sao bọn họ lại nói những lời làm nàng chấn kinh không hiểu như thế?



Nàng

chỉ là một cô nương trong núi mà thôi, đời nàng vốn không nên có cái gì hoàng

thượng hoàng hậu, nhưng bây giờ nàng chẳng những tiến vào hoàng cung gặp hoàng

thượng hoàng hậu, mà nam nhân của nàng còn cùng hoàng hậu từng có dính dáng.



Nàng

cảm thấy mình đang nằm mộng, một giấc mộng kỳ quái.



Có lẽ

đã lờ mờ cảm giác được, nhưng nàng luôn không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới

hoàng hậu chí cao vô thượng kia chính là nữ nhân từng có hôn ước với Tiêu Kinh

Sơn.



Mai Tử

cắn môi, cố gắng lắc lắc đầu, chuyện này sao lại như vậy?



Tiêu

Kinh Sơn thấy trong mắt Mai Tử là một mảnh mê võng, cả thân thể nàng cũng lắc

lắc muốn té. Con ngươi hắn chuyển nhanh, đau lòng tiến lên một bước bắt lấy bả

vai nàng: "Mai Tử?"



Mai Tử

nâng con ngươi, nàng cố gắng muốn mở hé mắt nhìn hắn, nhưng trước mắt giống như

càng lúc càng mơ hồ.



Thần

sắc Tiêu Kinh Sơn lo lắng lay động trước mặt nàng, nàng giống như nghe thấy

tiếng kêu khẩn trương của hắn, nhưng tiếng kêu này thật xa xôi.



Sau đó

trong tiếng kêu xa xôi mê mang giống như có một thanh âm hô to: "Hoàng

thượng giá lâm. . . . . ."



Hoàng

thượng? Hoàng hậu?



Cuối

cùng tâm trí Mai Tử giống như rút khỏi cơ thể nàng, nàng cũng không khống chế

được cơ thể mình nữa, ngã xuống phía trước.



Một

khắc Mai Tử ngã xuống kia, Tiêu Kinh Sơn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, đồng

thời tay phải tinh chuẩn có lực bắt lấy mạch tượng Mai Tử.



Lúc này

hoàng thượng cùng một đám thị vệ đi vào đại sảnh, hắn bình định còn có chút thở

dốc dồn dập, ngẩng đầu nhìn về phía hai người trong phòng.



Hoàng

hậu của hắn vẫn ung dung đứng trong đại sảnh, con ngươi mang theo nụ cười, lại

giống như đang xem náo nhiệt. Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt chuyển hướng Tiêu

Kinh Sơn, chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn đang xem mạch tượng cho Mai Tử, mà Mai Tử

trong lòng Tiêu Kinh Sơn sắc mặt tái nhợt.



Hoàng

thượng trầm ngâm, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Nàng thế nào rồi?"



Tiêu

Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt chẳng đẹp chút nào: "Nàng

mang thai."



Hoàng

thượng nhất thời không kịp phản ứng, qua một hồi mới vội vàng nói: "Chúc

mừng, chúc mừng!"



Trên

mặt Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không có nửa phần vui vẻ: "Nàng bị kinh hách,

thai nhi có chút không yên."



Hoàng
Hoàng

hậu từ lúc Tiêu Kinh Sơn tự phế tay phải liền không có vẻ mặt gì, chỉ ngơ ngác

nhìn Tiêu Kinh Sơn. Lúc này nghe hoàng thượng nói thì chuyển động lông mi, nhàn

nhạt nói: "Mau băng bó vết thương cho Tiêu tướng quân."



Tiêu

Kinh Sơn lại giống như không nghe hoàng hậu nói, đối diện hoàng thượng lạy ba

lạy: "Hoàng thượng, Kinh Sơn cáo lui."



Ba lạy

xong, hắn đứng dậy lui về, mang theo cánh tay phải đang chảy máu như cũ trở lại

hậu viện.



Tiêu

Kinh Sơn lại đi vào phòng Mai Tử, hắn đã xử lý đơn giản miệng vết thương .



Nhưng

ngay cả như vậy, lúc Mai Tử mở hé hai mắt mệt mỏi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt

của hắn vẫn cả kinh như cũ.



Nàng

cuống quít đứng lên, lo lắng hỏi:

"Chàng sao thế, chẳng qua mới đi chưa tới một khắc, sao sắc mặt lại khó

coi như vậy."



Tiêu

Kinh Sơn đưa tay trái ra vịn bả vai nàng, mặt tái nhợt nặn ra nụ cười:

"Cuối cùng chúng ta đã có thể trở về, hôm nay liền đi."



Mai Tử

chợt ý thức được tư thế cánh tay trái của hắn đỡ lấy tay mình có chút là lạ,

mắt không nhịn được quét qua, lúc này đột nhiên chú ý tới cánh tay phải dùng

vải trắng quấn quanh của hắn.



Nàng

không biết đây là thế nào, đau lòng nâng tay phải hắn lên: "Chàng bị

thương? Xảy ra chuyện gì?"



Nàng

nói xong lời này, lúc này mới phát hiện tay phải của hắn căn bản là vô lực rũ

xuống, giống như cây lúa mùa hè bị ánh mặt trời thiêu đốt không có sức sống.



Nàng

nhìn lại vết thương máu cơ hồ muốn thấm ra một chút, trong lòng lập tức hiểu

được, nước mắt nhất thời tí tách rơi xuống: "Chàng đây là thế nào, tay của

chàng. . . . . . Xảy ra chuyện gì. . . . . ." Giọt giọt nước lớn rơi xuống

miệng vết thương quấn lấy vải trắng, nhanh chóng thấm vào bên trong.



Nàng

đau lòng bưng lấy tay phải của

hắn: "Có đau hay không. . . . . . Đây là thế nào. . . . . ." Mai Tử

đã có chút nói năng lộn xộn rồi.



Tiêu

Kinh Sơn lại không quan tâm lắc lắc đầu: "Không cần khổ sở, ta dùng một

cánh tay phải đổi lấy những ngày yên bình của chúng ta về sau, xem như là đáng

giá."



Mai Tử

không biết cái này có đáng giá hay không, nàng chỉ đau lòng nam nhân trước mắt,

nàng đau lòng khóc òa lên. Ô ô khóc.



Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng khóc đến lợi hại thì cuống quít dùng tay trái vỗ vỗ nhẹ lưng

nàng, an ủi: "Đừng khóc, bây giờ nàng đã có em bé, như vậy đối với em bé

không tốt."



Mai Tử

nghe vậy thì cả kinh, chớp mắt đỏ hồng hỏi: "Chàng nói cái gì?"



Lúc này

Tiêu Kinh Sơn mới nhớ mình còn chưa nói cho Mai Tử biết, nâng tay trái lên, nhẹ

nhàng phủ dưới bụng nàng: "Ở đây đã có con của chúng ta."