Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 76 : Triệt để rời khỏi
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Mai Tử
vỗ về bụng mình một lúc sau, chỗ đó rất yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào,
cứ thế nàng cũng không biết thì ra bụng mình đã có một cái gì đó.
Nàng
nhớ tới mấy ngày nay nàng vừa cắt cỏ vừa cưỡi lừa, không tránh được khẩn
trương: "Đứa bé có sao không, ta không làm nó bị thương chứ?"
Tiêu
Kinh Sơn cầm lấy tay nàng, an ủi nói: "Đứa bé không sao, chỉ cần nàng
dưỡng thân thể an thai cho tốt, không cần nghĩ nhiều quá là được."
Mai Tử
vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng xoa xoa nước mắt: "Tốt, vậy ta không khóc."
Vừa nói nàng vừa cúi đầu nhìn cánh tay phải hắn tự băng bó một chút, không nhịn
được đau lòng nói: "Nhưng tay của chàng thành ra như vậy rồi."
Tiêu
Kinh Sơn cũng không để ý, cười nói: "Cánh tay này là báo đáp ân tình hoàng
thượng đối với ta năm ấy, từ nay trở đi, chúng ta cầu quy cầu đường quy đường,
ta không thiếu người khác cái gì nữa."
Mai Tử
xuyên qua đôi mắt mông lung lệ nhìn gương mặt kiên nghị của nam nhân mình, cuối
cùng gật đầu nói: "Được, chúng ta đi, trở về thôn núi của chúng ta."
Tiêu
Kinh Sơn lại lắc đầu nói: "Chúng ta rời khỏi kinh thành trước, chờ ra khỏi
thành rồi tìm một nơi an tĩnh cho nàng dưỡng thai vài ngày đã."
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đôi mắt đẫm lệ mang theo ý cười nói:
"Cũng được, nghe lời chàng."
Ngày đó
Tiêu Kinh Sơn liền sai người tìm một cỗ xe ngựa rộng rãi thoải mái, dùng tay
trái cẩn thận ôm Mai Tử lên xe. Mai Tử lo lắng tay của hắn, được hắn ôm như vậy
luôn bất an, ai dè Tiêu Kinh Sơn khước thuyết: "Ta chỉ không còn tay phải,
chưa trở thành người tàn phế đâu."
Mai Tử
thấy dáng vẻ hắn không đổi sắc, cũng chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
Lên xe
ngựa, Tiêu Kinh Sơn đặt nàng xuống, lại đem một tấm đệm cho nàng dựa nghiêng
vào. Thật vất vả sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ai dè Mai Tử chợt nhớ tới con lừa,
nhắc nhở: "Đừng vứt nó ở đây."
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ cười nhẹ: "Biết, quên ai cũng không quên nó."
Tiêu
Kinh Sơn đã sai người dắt lừa đến, hắn tiếp lấy đem dây cương của con lừa buộc
sau xe ngựa.
Sau đó,
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên vẫn ở đó, hai người ngồi ngựa nói là muốn tiễn Tiêu
Kinh Sơn đi một đoạn đường.
Tiêu
chạy thong thả vững vàng như cũ.
Lỗ Cảnh
An và Hô Diên tướng quân đứng bên đường nhìn theo bóng dáng, chợt có một tia
buồn bã cùng cô đơn.
Hoàng
thượng đứng ở đó rất lâu, vẫn nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa, xa đến mức không
thấy bụi sau xe bay lên nữa rồi.
Cuối
cùng hắn thở dài, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Hồi cung."
-----
Một nữ
nhân, lãnh phúng mà diễm lệ cười: "Ngươi thực sự thả hắn đi rồi?"
Một
giọng nam nói: "Ta không thả hắn đi thì phải làm sao?" Giọng nói mang
theo một tia mệt mỏi.
Nữ nhân
chợt đứng lên, lạnh giọng nói: "Người được thiên hạ không câu nệ tiểu
tiết, giữ hắn một ngày, sớm muộn gì cũng là họa!"
Nam
nhân chợt cười: "Nàng luôn nói ta giết hắn, nhưng nếu ta thật sự giết hắn,
chẳng lẽ nàng không oán trách ta sao?"
Nữ nhân
lập tức không nói gì nữa.
Nam
nhân thở dài: "Trong lòng nàng tóm lại vẫn có hắn, cho dù ta vì nàng làm
đến thế này, nàng vẫn không bỏ được hắn."
Nữ nhân
cau mày nói: "Ta vốn chính là người của hắn, ngày ấy là ngươi muốn ta, hôm
nay cần gì oán trách như thế!"
Giọng
điệu nam nhân vô cùng bất đắc dĩ: "Ta không oán trách, ta chỉ có chút mệt
mỏi, đó đều là sự thật."
Nữ nhân
lần nữa trầm mặc, nàng xác thực không biết nên nói cái gì cho tốt .
Nam nhân
cũng trầm mặc, thế là không có tiếng động gì vang lên.
Thật
lâu sau, nam nhân chợt đứng lên, giống như tự lẩm bẩm, giống như nói với nữ
nhân kia: "Ta có thể vì nàng đoạt lấy thiên hạ, nhưng ta không thể vì nàng
mà giết hắn, bất luận như thế nào hắn vẫn là huynh đệ của ta."
"Trong
lòng hắn, vẫn coi ta như huynh đệ . . . . . ."