Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 78 : Ta biết rõ là ta yêu nàng

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Con

ngựa kia một đường theo bọn họ trở về, ngay từ lúc lên đường nó đã được Tiêu

Kinh Sơn dạy bảo phải ngoan ngoãn rồi. Bây giờ con ngựa bình sinh lần đầu tiên

được leo núi, mặc dù có chút hưng phấn nhưng lại rất nghe lời, Tiêu Kinh Sơn

kêu nó dừng nó cũng không dám đi.



Trong

lòng Mai Tử vốn còn chứa một tia lo lắng, sợ đi đường núi va chạm không tốt cho

đứa bé, nhưng bây giờ con ngựa ôn thuận như thế, bàn tay Tiêu Kinh Sơn có lực

như thế, lồng ngực Tiêu Kinh Sơn khoan dày như thế, thế là tất cả lo lắng cũng

theo mây trôi đi.



Một

đường đi về, ngược lại không gặp nhiều người lắm, thế là Mai Tử càng thêm tò

mò, không biết trong thôn bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Mẹ bây giờ đang làm

cái gì?



Hai

người một ngựa, đi được nửa ngày thì Tiêu Kinh Sơn nhìn sắc trời còn sớm, lại

thấy gần đó có tảng đá sạch sẽ dưới cây cổ thụ, liền đề nghị: "Ngừng lại

đi, thuận tiện ăn chút gì đó."



Mai Tử

một lòng muốn về nhà, làm sao muốn dừng lại, nghe thấy hắn nói thế thì lắc

đầu nói: "Ta không mệt, cũng không đói ."



Tiêu

Kinh Sơn duỗi tay đến eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nhô ra một chút, cười nói:

"Nàng không mệt nhưng con chúng ta sẽ mệt, bây giờ mặc dù nó còn nhỏ,

nhưng cũng muốn ăn chút gì đó a!"



Tiêu

Kinh Sơn nói thế ngược lại nhắc nhở Mai Tử, nàng ngượng ngùng mím môi cười:

"Trong lòng chỉ nghĩ đến về nhà, ngược lại đem nó quên mất! Chúng ta nghỉ

ngơi đi."



Tiêu

Kinh Sơn xuống ngựa trước, sau đó mới cẩn thận đem Mai Tử ôm xuống. Mai Tử đứng

lại, nhìn chung quanh một chút, hì hì khẽ cười một tiếng: "Chàng xem phong

cảnh nơi này đi, rất quen thuộc a!"



Tiêu

Kinh Sơn đang cong lưng cầm bộ quần áo sạch trong bọc trải lên tảng đá, lúc này

nghe nói thì cười cười: "Không chỉ có phong cảnh quen mắt, nàng xem, ngay

cả khối đá kia nhìn cũng rất quen mắt."



Mai Tử

cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút, vui mừng kêu lên: "Ta nhớ rồi! Lần đầu

tiên chúng ta ra ngoài núi, chính là ngồi ở trên khối đá này nghỉ ngơi a."



Nàng

nhớ tới không khỏi có chút cảm khái: "Ta nhớ rõ ràng, lúc đó lần đầu ta đi

xa nhà, chân nổi bọc nước, buổi tối về nhà đau vô cùng."



Tiêu

Kinh Sơn đỡ lấy nàng ngồi trên quần áo được trải trên đá: "Đúng vậy, lúc

đó sao nàng ngây ngốc như thế, đau chân thế mà cũng không lên tiếng, cứ nhẫn

nhịn."



Mai Tử

nhớ tới dáng vẻ mình khi đó, thật sự là tiểu nương tử mới vào cửa mọi việc đều

thấp thỏm lo sợ, không nhịn được cười: "Thật vất vả ta mới được ra khỏi

núi nha, lại đi cùng chàng xa lạ, e sợ liên lụy chàng, chọc chàng không vui,

đâu dám nói cái gì!"


Tiêu

Kinh Sơn thở dài thật nhẹ: "Trước khi nàng ta vùi sâu vào trong vòng tay

của hoàng thượng có nói với ta một câu cuối cùng, ta vẫn nhớ kỹ như cũ."



Mai Tử

lại chưa từng nghe Tiêu Kinh Sơn nhắc tới chuyện này, không nhịn được lạ lùng

hỏi: "Nàng ta nói cái gì?"



Ánh mắt

Tiêu Kinh Sơn chuyển hướng xa xa: "Nàng ta nói nàng ta từng cho rằng sớm

muộn gì ta cũng sẽ yêu nàng ta, đáng tiếc không được, nàng ta nói ta là một

người không có tâm với nữ nhân, nói ta căn bản không biết yêu là gì."



Mai Tử

nghe vậy, không nhịn được tức giận phản bác: "Nàng ta sao có thể nói thế,

chàng…chàng cực kỳ có tâm!" Ít nhất đối

với Mai Tử, Tiêu Kinh Sơn có tâm là được rồi.



Tiêu Kinh

Sơn cười, nhìn kỹ Mai Tử nói: "Nhưng nàng ta nói ta không biết yêu."



Mai Tử

lập tức ngốc ra, vội vàng cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói: "Này, ta cũng không

biết. . . . . ."



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày, trầm nhẹ hỏi: "Nàng không biết sao?"



Mai Tử

cúi đầu cơ hồ thấp đến cổ, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Yêu là cái gì, ta đâu

hiểu được."



Tiêu

Kinh Sơn lại chợt hỏi: "Vậy nàng yêu ta không?"



Mai Tử

chỉ cảm thấy mặt của mình"Oanh bùm" một tiếng bùng cháy, nàng không

biết làm sao nói: "Ta…ta không biết. . . . . ."



Có lẽ

lúc nàng bắt đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn vấn đề kia, trong lòng lờ mờ ước chừng đã

biết lòng mình. Nhưng bây giờ vấn đề kia lại bị Tiêu Kinh Sơn hỏi trực tiếp ra

như vậy, nàng chỉ khiếp đảm e thẹn khẩn trương.



Lần

này, ngay cả ngẩng đầu nhìn Tiêu Kinh Sơn một chút nàng cũng không có dũng khí.



Mặc dù

bọn họ đã sớm có da thịt chi thân, mặc dù bọn họ sẽ cùng nhau cả đời, nhưng

nhắc tới vấn đề này, nàng vẫn còn e thẹn giống như cô gái nhỏ vừa mới gả cho

hắn.



Lúc hai

má đỏ bừng, bên tai hơi hơi ù ù, nàng chợt cảm thấy hắn hướng mình nhích gần

hơn một chút, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở ấm áp đã sớm quen thuộc.



Hắn đưa

bàn tay nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, đặt trước ngực, ở bên tai nàng thấp

giọng nói: "Nàng ta nói ta không biết yêu, lúc đó ta không biết nàng ta

nói đúng hay không. Nhưng mà bây giờ ——"



Giọng

nói của hắn càng trầm thấp: "Bây giờ, ta biết rõ là ta yêu nàng."