Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 79 : Trở lại tiểu sơn thôn

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Ta biết

rõ là ta yêu nàng, thanh âm trầm thấp của hắn vẫn một mực vang vọng bên tai

nàng, cứ thế lúc được nâng lên ngựa nàng vẫn như cũ bị vây trong u mê.



Tay

phải không dám dùng sức của Tiêu Kinh Sơn đặt ở bên eo nàng bảo hộ thân thể của

nàng, bàn tay khác thì dắt lấy dây cương điều khiển ngựa đi về phía trước. Đi

được một lúc lâu sau, cuối cùng trong lòng Mai Tử cũng tiếp thu được, vui mừng

chấn kinh thậm chí còn có chút không dám tin lan tràn mà đến.



Lồng

ngực phát ra sức nóng phía sau nàng, hơi thở dốc âm ấm ở ngay trên đầu nàng, nàng

từ má đến cổ đều nóng bỏng, nhưng trên môi lại không tự chủ vẽ lên một đường

cong hạnh phúc.



Kể từ

khi nói ra câu kia, Tiêu Kinh Sơn vẫn không nói thêm cái gì, rất trầm mặc. Mai

Tử không nhịn được suy đoán trong lòng, hắn đây là thế nào, sao không nói lời

nào nữa?



Mai Tử

cúi đầu nhìn trộm liếc nhìn về phía sau nhưng chỉ thấy hắn duỗi cánh tay rắn

chắc lại đây.



Tiêu

Kinh Sơn cảm thấy động tác của nàng, cho là nàng ngồi không được thoải mái,

dùng tay phải hơi đỡ lấy nàng xích xích vào trong.



Mai Tử

cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta không sao."



Tiêu

Kinh Sơn thô ách "À" một tiếng, tay phải vẫn hơi dùng sức đem nàng

kéo chặt vào trong lòng mình, hai đùi ép một cái lên bụng ngựa, ngựa liền bước

nhanh hơn.



Trong

lòng Mai Tử càng nói thầm, kể từ khi hắn nói câu kia, cả người cũng bắt đầu

cứng ngắc, đây là thế nào?



Nhưng

nàng chợt nhớ tới câu cuối hắn nói với mình, mình cũng chưa có nói thêm cái gì,

chẳng lẽ hắn vì chuyện này mà không vui?



Mai Tử

lại nghĩ tới chuyện ngày xưa, nam nhân nhìn có vẻ khoan khoái đại độ này vậy mà

cũng ăn dấm chua của A Mang. Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có

khả năng, thế là nàng cảm thấy mình cũng nên nói chút gì đó. Nhưng nàng phải

bày tỏ thẳng thắn thì thật sự có chút không nói nên lời, chần chừ một lúc sau

cuối cùng nảy ra một câu: "Vừa rồi chàng nói, ta cũng nghĩ vậy."



Nàng

bày tỏ lời này, cho rằng hắn cũng nên có chút phản ứng , ai dè đợi một lúc sau

cũng chẳng thấy hồi âm, thế là nhịn không được tò mò quay đầu nhìn xem.



Này vừa

nhìn, ngược lại sửng sốt, chỉ thấy khuôn mặt kiên quyết của hắn vậy mà hiện lên

đỏ hồng khả nghi.



Tiêu

Kinh Sơn thấy Mai Tử chợt quay đầu lại nhìn, trên mặt có chút ngượng ngùng,

nhất thời lên tiếng hỏi: "Ta nói gì?"



Mai Tử

càng thêm sửng sốt, đánh giá màu đỏ đỏ trên mặt hắn, lạ lùng nói: "Thì ra

chàng cũng sẽ đỏ mặt!"



Sau đó
rồi thuận theo Mai Tử nương về nhà, dọc theo đường đi còn gặp được người dân

khác trong thôn, đương nhiên tất cả đều thay bọn họ vui vẻ. Thậm chí trên đường

còn đụng phải Phúc ca, lúc đó Mai Tử đang ôm bụng được Tiêu Kinh Sơn đỡ lấy.

Lúc thấy Phúc ca, thật sự nàng suy nghĩ chuyện cũ một chút, thấy người ta vì

mình mà lưu lại vết sẹo, liền hướng hắn gật đầu cười.



Tiêu

Kinh Sơn đương nhiên cũng vội vã chắp tay chào Phúc ca. Phúc ca nhìn thấy bọn

họ như vậy, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng: "Hai người tốt như vậy, trở

về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . . . . ." Hắn liên tiếp lặp lại bốn năm

lần "Trở về là tốt rồi".



Một nhà

bốn người tiến vào nhà Mai Tử nương. Mai Tử nương vừa bảo A Thu châm trà, vừa

tự mình rửa tay xuống bếp làm

cơm.



Nửa năm

không gặp, A Thu ngược lại hiểu chuyện hơn nhiều, nghe lời cầm lấy bình trà rót

nước. Tiêu Kinh Sơn vội vàng qua đây tiếp lấy, A Thu lại cố tình không cho:

"Tỷ phu, việc này đệ đã sớm làm quen rồi, đệ làm là được."



Mai Tử

thấy đệ đệ như vậy, mím môi cười nói: "Nó thật sự lớn rồi, để nó làm đi

thôi."



Tiêu

Kinh Sơn cười theo: "Ừ, hiểu chuyện hơn nhiều."



Mai Tử

nương làm vài món ăn cho bọn họ lấp bụng, người một nhà vui vui mừng mừng ăn

cơm. Mai Tử nương hứng thú gắp thức ăn cho Mai Tử, cứ thế Mai Tử cũng ăn được

rất nhiều.



Buổi

tối, Tiêu Kinh Sơn nói muốn trở về nhà ngủ, nhưng Mai Tử nương nói: "Nhà

các con nửa năm nay không có người ở, tuy ta thường xuyên qua bên đó quét tước,

nhưng rốt cuộc giường lạnh lò lạnh không hơi người, tối nay ngủ ở bên này

đi."



Mai Tử

nghe vậy cũng có chút sửng sốt, thật ra nhà Mai Tử chỉ có một cái giường lớn,

trước kia Mai Tử về nhà mẹ đẻ có thể cùng mẹ, A Thu ngủ trên giường lớn, nhưng

bây giờ có thêm Tiêu Kinh Sơn thì lại bất tiện .



Mai Tử

nương lại cười nói: "Trong phòng A Thu có một cái giường nhỏ, bây giờ chịu

khó một chút, Kinh Sơn cùng A Thu ngủ ở đó một đêm."



Mai Tử

thấy như vậy thật quá uất ức cho Tiêu Kinh Sơn, nên biết trước kia thì không

sao, bây giờ đi một chuyến ra ngoài, nàng biết nam nhân này từng là thân phận

gì dạng người gì. Để một Đại tướng quân từng uy danh hiển hách chạy đến giường

nhỏ ngủ cùng một đứa bé, thật sự có chút không nỡ.



Tiêu

Kinh Sơn lại không để ý: "Nhà chúng ta bên kia lâu rồi không ai ở, nên về

dọn dẹp một chút, bây giờ nàng mang thai không tiện lắm, tối nay cứ ngủ bên

này. Với lại như vậy cũng có thể bồi mẹ."



Câu nói

cuối cùng của Tiêu Kinh Sơn coi như là nói trúng tâm ý Mai Tử nương. Mặt bà

tràn đầy ý cười chân chất nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Kinh Sơn người này rốt cuộc

không giống với người khác, làm việc luôn luôn chu toàn."



Mai Tử

thấy vậy cũng cười: "Tốt lắm, tối nay chúng ta liền ở đây."