Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 80 : Chương cuối
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Buổi
tối Mai Tử cùng Mai Tử nương ngủ cùng nhau, mẹ con hai người nằm trong chăn nói
rất lâu, đều là Mai Tử nương nói chuyện trong nhà, hỏi chuyện Mai Tử đi ra
ngoài. Mai Tử không muốn để mẹ lo lắng nên chỉ nói tìm được Tiêu Kinh Sơn, sau
đó trận chiến ngừng, hai người trở về đây. Cái gì hoàng thượng hoàng hậu, việc
này nếu nói ra có khi đem Mai Tử nương dọa chết a, vẫn không nên nói thì tốt
hơn. Mẹ con hai người cứ như thế nói chút lời nhàn, sau đó Mai Tử nương lo lắng
Mai Tử hôm nay đi đườnh mệt mỏi, sợ thân thể nàng chịu không nổi mới thúc giục
nàng nhanh nhanh đi nghỉ.
Giường
đất cùng tường cũ trong nhà phát tán ra một loại ấm áp cùng thân thiết khó nói,
mà cái chăn được mẹ phơi nắng cũng cực kỳ mềm mại ấm áp. Mai Tử rời khỏi rất
lâu, thật vất vả mới về đến nhà, tâm rất bình yên, bên môi còn mang theo nụ
cười nhu hòa, nghĩ đến những ngày sau này, nàng cũng từ từ đi ngủ.
Ngày
hôm sau tỉnh lại, người một nhà ăn cơm sáng trước, Mai Tử nương liền hỏi chuyện
sau này Tiêu Kinh Sơn tính toán thế nào.
Tiêu
Kinh Sơn buông chén đũa xuống, trầm thấp cười nói: "Sau này từ từ hãy
tính, bây giờ quét tước dọn nhà trước đã, để Mai Tử nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi
ra ngoài núi dắt lừa trở về."
Mai Tử
nương suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Vậy nhanh nhanh lên, ăn cơm xong
rồi ta dẫn A Thu cùng qua đó giúp dọn dẹp."
Ăn cơm
xong, Mai Tử nương dọn dẹp bát đũa, Tiêu Kinh Sơn dẫn Mai Tử về nhà mình trước.
Dọc
theo đường đi gặp phải một số người quen trong thôn cũng nhiệt lạc chào hỏi,
những người đó cũng hỏi Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử chuyện bên ngoài. Tiêu Kinh
Sơn liền nói ở bên ngoài giúp đánh trận một phen, sau này thiên hạ thái bình
rồi liền trở về. Người trong thôn cũng không suy nghĩ nhiều, bọn họ không biết
tình cảnh bên ngoài, đương nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ chúc mừng hai
người dưới binh đao loạn mã vẫn bình an trở về là được rồi. Họ cũng nói phải
tổ chức tiệc mừng uống rượu họp mặt với mọi người. Tiêu Kinh Sơn dĩ nhiên là
đồng ý, sảng lãng nói sắp xếp xong sẽ mời mọi người lại đây.
Tiêu
Kinh Sơn cùng Mai Tử đi tới cửa nhà, chỉ thấy trong sân còn coi là chỉnh tề.
Bên ngoài tường có một cây liễu dài rũ xuống gần chạm đất, đây là cây liễu
trước kia Mai Tử cắm vào. Mà trong sân cũng có một đàn gà đi lại, tìm tìm bới
bới cái gì. Mai Tử vừa thấy liền cười: "Bầy gà này nhìn rất tự tại, xem ra
mẹ nuôi chúng rất khá."
Tiêu
Kinh Sơn đẩy cửa lớn ra, dẫn Mai Tử đi vào bên trong, cười nói: "Cũng chỉ
nửa năm mà thôi, giống như đã rời khỏi rất lâu rồi vậy."
Hai
người tiến vào phòng, trong phòng cũng coi là sạch, chỉ là quá lâu không ai ở
nên rốt cuộc vẫn thiếu hơi người. Tiêu Kinh Sơn tìm một cái ghế gỗ cho Mai Tử
ngồi xuống, mình liền bắt đầu mở rương dọn dẹp đệm chăn, lại đi ra ngoài lấy
một cái thùng đi gánh nước tính về lau trong ngoài phòng.
Mai Tử
không muốn ngồi ở đây nhìn, liền đi ra ngoài xem phòng bếp cùng phòng bên một
chút. Cái lò trong bếp phủ một tầng bụi bặm, chắc Mai Tử nương không có công
sức dọn dẹp nơi này mới trở nên như vậy . Mai Tử liền lấy cây chổi ra quét dọn
tử tế một lần, lại đi kiếm một cái khăn lau nồi chén bát vân vân.
Tiêu
Kinh Sơn dọn dẹp nhà cửa không sai biệt lắm, thấy Mai Tử bận rộn bên này, vội
thuần có nụ cười trong sáng đã không còn ở đây chờ hắn nữa. Hắn không phải là
không sợ lúc đi vào nhà thấy lò bếp lạnh như băng cùng phòng trống không người.
Cho nên
hắn nói, nếu đầu tường còn có một cành liễu màu xanh, hắn liền nàng đang đợi mình.
Tiêu
Kinh Sơn nhìn cành liễu xanh biếc trong tay Mai Tử, chợt trước mắt có chút mơ
hồ, kỳ thật hắn đã sớm biết, bất luận hắn đi tới đâu, bất luận lúc nào hắn trở
về, nữ nhân kia vẫn sẽ chờ hắn.
Bởi vì
nữ nhân đó là Mai Tử của hắn.
Hắn
chợt nhắm mắt lại.
Hắn là
nam nhi, mắt của hắn không dễ dàng rơi lệ, cho nên hắn dùng lực nhắm mắt.
Gió thu
tiêu điều thổi qua khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Kinh Sơn, thổi qua tiểu sơn
thôn bình tĩnh an tường, thổi qua dãy núi lớn liên miên không dứt, cũng thổi
qua thiên hạ động đãng không thôi này.
Ngay
lúc này, ở vùng tây bắc lạnh khủng khiếp xa xôi, một người trẻ tuổi diện mạo
tuấn tú lãnh đạm đang đem một tấm chăn tồi tàn đắp lên thân một lão nhân đầu
tóc hoa râm tứ chi tàn tạ. Ở trong một mật thất an tĩnh nhã trí, một lão nhân
đôi mắt thâm trầm đang ngồi đối diện bản đồ thiên hạ mà nhíu mày trầm tư. Ở thư
phòng hoàng gia, một nam nhân mặc long bào đang cầm quyển tấu chương mà nhăn
mày. Ở cung điện tịch mịch cuối thu, một nữ nhân toàn thân váy đỏ cũ kỹ đang
cúi đầu buông xuống một tiếng thở dài. Ở trong doanh phòng nơi biên giới, một
đám người từng làm cướp đường đang thu thập hành lý của mình. Ở nơi phủ đệ uy
nghiêm, một nam nhân râu ria xuề xòa đang đem ngân lượng mình tích tụ nhiều năm
bỏ vào rương. Trong bóng chiều tà chiếu lên tường thành, một tướng quân khoác
lên chiến giáp đang xuyên qua kinh thành, cung điện nhìn về phía xa xa.
Giống
như xuyên qua một tầng một tầng mê vụ, Tiêu Kinh Sơn lần nữa mở mắt, trong mông
lung hắn vẫn nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia.
Bên môi
nữ nhân mang theo một nụ cười nhẹ hạnh phúc, trong tay cầm lấy cành liễu xanh
đứng ở trước cổng nhà hắn.
Tiêu
Kinh Sơn nắm chặt dây cương trong tay, dắt lấy lừa, hướng tới nữ nhân của hắn.
--------
Hoàn chính văn---------
Lời của
tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã đi cùng tiểu nương tử
một đoạn đường dài, cảm ơn các bạn đã vẫy hoa, cảm ơn các bạn đã nổ pháo, hơn
nữa càng cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện này. Không có các bạn, tôi sẽ không
có nghị lực để kiên trì tới cùng.
Lời của
dịch giả : Mình cũng không có gì nhiều để nói, những lời của tác giả cũng
chính là suy nghĩ của mình, cảm ơn các bạn nhiều nhiều :D
Sau đây
là phần phiên ngoại, nó cũng tiếp tục mạch văn thường ngày nên mình đánh số
chương tiếp tục luôn. ^^~