Tiểu Ôn Nhu
Chương 29 :
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
“Anh chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ, chính là vợ của anh.”
Phó Thời Hàn đối nhân xử thế luôn giữ thái độ “Quân tử chi giao đạm nhược thủy” (*), khiêm tốn hữu lễ, rất ít khi khiến người khác mất mặt.
(*) Ý chỉ tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước nhưng lâu dài thân thiết.
Nhưng lúc này đây, trước mặt bao nhiêu người anh cự tuyệt quà sinh nhật của Hoắc Tư Noãn, cơ bản có thể nói rằng khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Mặc dù lý do là món quà quá quý giá, nhưng mấy món quà anh chị em họ tặng, có thứ nào rẻ đâu? Còn không phải anh vẫn vui vẻ nhận sao, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không nhận quà của Hoắc Tư Noãn.
Mọi người không rõ nguyên nhân, mà vành mắt của Hoắc Tư Noãn đã đỏ lên, cố nén không cho nước mắt chảy ra.
Lúc này, nữ sĩ Đường Uyển Chi, mẹ của Phó Thời Hàn đi tới: “Thời Hàn, Tư Noãn tặng quà cho con là tấm lòng chân thành của con bé, mau nhận đi.”
Ngày thường Phó Thời Hàn rất nghe lời mẹ, mọi người thầm nghĩ nếu bà đã mở miệng, bất kể thế nào Phó Thời Hàn cũng sẽ nhận lấy phần quà này.
Nhưng Phó Thời Hàn lại lắc đầu, còn nói lại câu trước đó, món quà quá quý giá không nhận nổi.
Đường Uyển Chi hiểu rõ tính cách cứng rắn của con trai mình, trước mặt mọi người đã từ chối hai lần nói rõ Phó Thời Hàn quyết tâm cho dù thế nào cũng không nhận món quà này.
Bà đành phải xoay người an ủi Hoắc Tư Noãn: “Tư Noãn à, món quà này đúng thật có hơi đắt tiền, Thời Hàn nhận không hay lắm, dì thay nó cảm ơn tấm lòng của con.”
Móng tay Hoắc Tư Noãn bấm chặt lên hộp quà màu đen đến trắng bệch, có thể thấy cô ta đã dùng bao nhiêu sức lực.
“Không sao.” Lúc nói chuyện, đôi môi Hoắc Tư Noãn đều đang run rẩy: “Không sao, tuyệt đối không đắt, cũng chỉ hai vạn tệ thôi, chẳng qua con cảm thấy đồ như vậy mới xứng với anh Thời Hàn, nếu anh ấy không thích thì thôi vậy.”
Cô ta cẩn thận từng chút bảo vệ lòng tự trọng của mình, không muốn bị người khác xem nhẹ, không muốn khiến đồng bạn xung quanh xem thường.
Cùng là món quà đắt tiền, người khác tặng anh có thể nhận, nhưng Hoắc Tư Noãn tặng anh lại không nhận, còn nói cái gì mà nhận không nổi.
Rõ ràng anh muốn khiến cô ta khó xử, rõ ràng xem thường gia đình cô ta…
Hoắc Tư Noãn nhắm mắt, hít sâu để tâm trạng bình tĩnh lại. Nhưng đúng vào lúc này, hộp quà trong tay đột nhiên bị người ta cưới đi, Hoắc Tư Noãn bất ngờ mở mắt, phát hiện hộp quà bị Hoắc Yên cầm trong tay.
“Em làm gì!”
Hoắc Yên gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tư Noãn, hộp quà cầm trong tay hơi run rẩy “Hạn vạn tệ, không đắt sao?”
“Dì nói gì với anh, có mắng anh không?” Hoắc Yên vừa nghĩ ra, vội vàng hỏi.
“Vẫn là mấy câu kia, nói anh nên đối xử tốt với chị em một chút, không nên gây khó dễ cho cậu ta trước mặt nhiều người như thế.”
Hoắc Yên lại hỏi: “Vậy anh nói sao?”
“Em đoán anh sẽ nói thế nào?”
“Em không đoán được.” Hoắc Yên thành thật trả lời.
Phó Thời Hàn rất ít khí làm trái ý người nhà, nhưng trong nhiều chuyện anh cũng có nguyên tắc riêng của mình.
“Anh nói với bà, không có cái gì nên hay không nên làm, đối tốt với một người, phải xuất phát từ trái tim.” Phó Thời Hàn cụp mắt, lông mi dày dài che phủ đôi đồng tử.
Anh nghiêm túc nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Trên thế giới này, anh chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ, đó là vợ anh.”
Hoắc Yên gật đầu đồng ý, lại vội vàng nói: “Dì khẳng định sẽ nói, tương lai anh cưới chị em, chị ấy chính là vợ anh.”
Phó Thời Hàn nhếch môi: “Cho nên anh cũng nói với bà, nếu nhất định phải cưới con gái nhà họ Hoắc, người đó hẳn là…”
Phó Thời Hàn còn chưa nói xong, Đường Thiên Mạch đột nhiên gõ cửa rầm rầm: “Anh, nhanh xuống giúp em đi, Thẩm Ngộ Nhiên tên khốn này, thắng em mấy ván rồi!”
Phó Thời Hàn liếc mắt, đi dép vào rồi đứng dậy mở cửa.
Đường Thiên Mạch thò cái đầu nhỏ vào trong phòng, nhìn Phó Thời Hàn rồi lại nhìn Hoắc Yên, đôi mắt đen láy đảo một vòng, nhỏ giọng nói: “Có phải em… làm phiền hai người không?”
“Em nói xem.”
“Anh, em sai rồi!” Đường Thiên Mạch luôn miệng xin lỗi: “Nhưng dù sao cũng bị làm phiền rồi, vậy anh làm người tốt làm đến cùng đi, giúp em một ván, bọn em thua bị bạt tai, anh phải báo thù giúp em!”
Trên mặt Phó Thời Hàn tràn đầy ghét bỏ, chỉ sợ cũng chỉ có Đường Thiên Mạch Thẩm Ngộ Nhiên hai người này mới nghĩ ra cách chơi đó.
Đường Thiên Mạch xông tới sau lưng Hoắc Yên gào thét: “Em gái Hoắc Yên, muốn chơi không! Rất kích thích! Á á!”
Phó Thời Hàn nắm cổ áo của Đường Thiên Mạch, xách cô nàng lên, cao giọng nói: “Không muốn sống?”