Tiểu Ôn Nhu
Chương 30 : Canh hai
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
“Chơi với một nhóm bạn xấu, cô nhóc của tớ tâm tư đơn thuần mới đó đã bị làm hư rồi.”
Buổi tối, Hoắc Yên đứng dưới ký túc xá chờ nửa tiếng, Hoắc Tư Noãn mới chầm rãi đi tới.
Cô ta thay một bộ váy rộng rãi dài đến đầu gối mới tinh, trang điểm lại lần nữa, không còn thấy dáng vẻ chật vật trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Cô ta nhìn Hoắc Yên, thái độ kênh kiệu: “Mày còn mặt mũi tới tìm tao à?”
Lần này, Hoắc Yên không còn vâng vâng dạ dạ như trong quá khứ nữa, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Hoắc Tư Noãn, nói: “Tiền mua quà sinh nhật cho Phó Thời Hàn, là ba cầm cố đồng hồ của bà nội.”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn hơi biến đổi, hiển nhiên cũng biết chiếc đồng hồ đó rất quý giá.
Đó là món đồ mà bà nội khi lớn tuổi tinh thần không còn minh mẫn gửi gắm tâm tình.
Nhưng Hoắc Tư Noãn không muốn mất mặt, cứng ngắc nói: “Một cái đồng hồ hỏng mà thôi, sớm đã không còn giá trị, cầm thì cầm, có gì đặc biệt đâu.”
“Đối với chị mà nói, không có gì quan trong hơn Phó Thời Hàn phải không?” Hoắc Yên mắt không chớp nhìn chằm chằm cô ta: “Bà nội mất, lời dặn dò của bà cũng có thể ném sau đầu, chị quên trước kia bà nội đối xử với chúng ta thế nào rồi sao?”
“Chưa.” Hoắc Tư Noãn ngắt lời cô, cao giọng nói: “Chính bởi vì tao chưa quên, nên tao mới muốn gả cho Phó Thời Hàn, đây là hôn ước ông bà nội lập ra cho tao, tao nhất định phải thực hiện.”
“Vì gả cho Phó Thời Hàn, chị xem bây giờ chị biến thành cái bộ dáng gì?” Hoắc Yên cuối cùng cũng đem những lời nghẹn trong lòng nói ra: “Đơn giản chị chính là sâu mọt trong nhà, vì mặt mũi của chị mà hút khô máu gia đình chúng ta!”
“Không phục có phải không?” Hoắc Tư Noãn nhìn Hoắc Yên, cười lạnh: “Tao biết, từ nhỏ đến lớn mày tích không ít oán hận, ghen tỵ tao căn thù tao, bởi vì tao thông minh hơn mày xinh đẹp hơn mày, cũng hiểu chuyện hơn mày, ba mẹ đều cho tao những thứ tốt nhất, mày cái gì cũng không có, cho nên trong lòng luôn ghen ghét, sớm muộn cũng sẽ nổi giận với tao, hôm nay là cơ hội tốt, ngay trước mặt nhiều người như vậy, mày khiến tao mất hết thể diện, hung hăng trả thù tao, có phải rất vừa lỏng hả dạ hay không?”
Tay Hoắc Yên siết chặt thành nắm đấm: “Tôi chỉ đau lòng, người chị gái dịu dàng khi còn bé kia, bây giờ đã biến thành một đứa con gái điêu ngoa tùy hứng, thậm chí không biết nói đạo lý.”
“Đóng giả thành đứa con nhu thuận hiếu thảo trong mắt người lớn, mày có biết mệt mỏi thế nào không?” Khuôn mặt tinh xảo của Hoắc Tư Noãn mang theo sự dữ tợn: “Vì muốn bọn họ vui vẻ, tao nghĩ trăm phương ngàn kế ra vẻ thông minh lanh lợi, tao cố gắng tất cả cũng bởi vì tương lai của tao, tao sẽ không để mày tùy ý cướp đi.”
“Tôi đến đây không phải muốn cùng chị tranh cãi cái này.” Trong lòng Hoắc Yên tràn đầy thất vọng, không muốn lãng phí thời gian: “Nếu quà đã không thể tặng, chị trả lại hàng, lấy tiền đó chuộc đồng hồ của bà nội về đi.”
Cô chưa hề nói đồng hồ đã được Phó Thời Hàn chuộc về, nếu nói ra, không biết Hoắc Tư Noãn còn làm loạn tới mức nào.
Cô chỉ muốn lấy lại tiền, để trả cho Phó Thời Hàn.
“Không có khả năng.”
Không ngờ Hoắc Tư Noãn vậy mà từ chối Hoắc Yên, không một chút do dự.
“Vì sao!” Hoắc Yên không hiểu: “Chị mua cái dây thắt lưng đó…”
“Đúng, dây lưng đó bị Phó Thời Hàn từ chối, nhưng vậy thì thế nào.” Hoắc Tư Noãn nhắc tới chuyện này liền tức giận: “Hoắc Tư Noãn tao mua đồ, trước nay chưa từng đổi trả!”
“Nhưng mà đồng hồ của bà nội…”
“Đừng có nhắc chuyện đồng hồ với tao.” Đuôi mắt Hoắc Tư Noãn giật giật, trầm giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ cũ mà thôi, bà nội qua đời chẳng biết gì nữa, căn bản không cần canh cánh trong lòng.”
Hoắc Yên nhìn điện thoại tối đi, trong lòng cũng càng chắc chắn. Biểu hiện của Hoắc Tư Noãn càng điên cuồng thì cô càng bình tĩnh, biết rõ bản thân đã nắm được bảy phần của Hoắc Tư Noãn.
Những năm qua Hoắc Tư Noãn ăn mòn gia đình, cái gọi là hàng hiệu, rồi danh tiếng nữ thần mà chị ta vất vả xây dựng trong lòng mọi người, chị ta tuyệt đối sẽ không để nó tan vỡ trong nháy mắt.
Cho nên tiền này, chị ta nhất định phải trả!
**
Quả nhiên xế chiều hôm đó, Hoắc Tư Noãn chuyển hai vạn tệ cho Hoắc Yên.
Mà chuyện này, xem như cắt đứt hoàn toàn tình cảm chị em giữa hai người.
Hoắc Yên cũng không cảm thấy đáng tiếc. Hoắc Tư Noãn gieo gió gặp bão, cô sớm đã thất vọng, tình chỉ em chẳng qua chỉ mình cô đơn phương mong muốn.
Nhận được chuyển khoản của Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên không chần chừ gửi ngay cho Phó Thời Hàn, đồng thời nhắn thêm một tin: “Thiếu nợ trả nợ, nói lời giữ lời!
Lúc Phó Thời Hàn nhận được tin nhắn, anh đang ngồi ở thư viện đọc sách, ánh mắt trong suốt liếc nhìn điện thoại một chút, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Ngộ Nhiên ngồi bên cạnh cầm điện thoại, đang đọc bình luận trên diễn đàn của trường, bây giờ tất cả mọi người trên diễn đàn đang thảo luận về chuyện Hoắc Tư Noãn vay tiền, cho dù topic trước đó đã xóa đi, nhưng chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, ồn ào ầm ĩ.
“Cô nhóc kia bình thường im lìm không nói chuyện, không ngờ xử lý chuyện này đến lôi lệ phong hành, một chút cũng không nương tay, đây là muốn vì đại nghĩa diệt thân sao!”
Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh trả lời tin nhắn của Hoắc Yên, mạn bất kinh tâm nói nhỏ: “Chơi với một nhóm bạn xấu, cô nhóc của tớ tâm tư đơn thuần mới đó đã bị làm hư rồi.”
“Bao che con gái quá.” Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Nhưng đúng là chuyện này có hơi ầm ĩ quá mức, trong khoảng thời gian này chỉ sợ Hoắc Tư Noãn không được dễ chịu lắm.”
Phó Thời Hàn không thèm nâng mắt, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình di động, nhanh chóng gõ một tin —
“Sắp thi cuối kỳ rồi, mau chạy tới thư viện, đừng vì mấy người râu ria mà lãng phí sức lực.”
“Ha ha, em biết rồi.” Hoắc Yên gửi tới một cái biểu cảm lè lưỡi: “Môn học chung còn dễ, chỉ là cảm thấy môn toán cao cấp có chút đau đầu.”
Phó Thời Hàn thấy vậy, nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn bỏ vào cặp sách màu đen.
“Hàn tổng, nói là cùng nhau ôn bài, cậu đi đâu thế?”
“Có việc.”
Phó Thời Hàn ra khỏi phòng tự học, cúi đầu gõ một tin: “8 giờ tối, đợi anh ở lối vào trung tâm hoạt động của sinh viên.”
Hoắc Yên: “Ơ, làm gì thế?”
Phó Thời Hàn: “Học thêm.”