Tiểu Ôn Nhu

Chương 31 : Mộng giang sơn

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Hoắc Yên đeo cặp sách, vội vàng đi tới cổng trung tâm hoạt động của sinh viên.



Sân trường cuối thu, sinh viên qua lại không tính là nhiều.



Trong tin nhắn nói cô tới đây đợi anh, nhưng dù Hoắc Yên tới sớm mấy phút lại phát hiện Phó Thời Hàn sớm đã đợi ở lối ra vào rồi.



Anh mặc một một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, cổ áo tùy ý cởi bỏ mấy nút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, quần áo được cẩn thận là ủi không một nếp nhăn, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp.



Anh đứng bên lề đường, ánh trăng đêm trong trẻo dát lên làn da của anh một tầng trắng sáng lạnh. Nét mặt thờ ơ, ung dung bình thản, khí chất như ánh trăng sáng vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.



Mà khi anh quay người nhìn thoáng Hoắc Yên, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt trong khoảng khắc dịu dàng xuống, đuôi mắt hiện lên ý cười ôn hòa cong cong.



Hoắc Yên chạy chậm tới trước mặt anh: “Hôm nay anh rảnh rỗi à?”



“Rảnh.”



“Vậy chúng ta đi đâu?”



Phó Thời Hàn không trả lời mà thuận tay cầm cặp sách giúp Hoắc Yên, dẫn cô đi vào trong trung tâm hoạt động.



Xuyên qua hành lang hẹp dài, đi tới trước cửa một văn phòng.



“Tách” một tiếng, đèn điện sáng lên.



Văn phòng hội sinh viên không một bóng người.



“Vì sao không tới phòng tự học vậy?” Hoắc Yên hỏi anh.



Phó Thời Hàn đặt cặp sách của cô ngay ngắn trên bàn, bàn tay thon dài cầm một cái ghế dựa bằng gỗ tới, ấn bả vai Hoắc Yên để cô ngồi xuống.



“Không làm phiền người khác.”



Hoắc Yên hiểu ra suy nghĩ của Phó Thời Hàn, gật gật đầu.



Phó Thời Hàn rất cứng ngắc và nghiêm khắc với bản thân, khẳng định sẽ không muốn vì mình mà gây ảnh hưởng tới người khác.



Hoắc Yên lấy giáo trình từ trong cặp sách ra, nhìn thấy chìa khóa trên bàn, lại nghĩ tới điều gì: “Văn phòng của hội sinh viên có thể tùy ý tới học thêm sao?”



Phó Thời Hàn cụp mắt liếc nhìn Hoắc Yên. Đôi mắt của cô gái đơn thuần giống như suối  nước, một chút tâm tư cũng không che giấu được.



Phó Thời Hàn hỏi ngược lại: “Em nói xem.”



“Wow, vậy hôm nay chủ tịch thiên vị em phải không?” Khóe môi Hoắc Yên cong cong ý cười, nhìn anh: “Cái này có tính là lấy của công làm việc riêng không?”



Anh không hề che giấu, rất thẳng thắn nói: “Tính.”



Không ngờ Phó Thời Hàn thoải mái thừa nhận như vậy, Hoắc Yên hơi kinh ngạc: “Bình thường không phải miệng giảng đạo lý sao?”
Cả ngôi biệt thự có khoảng ba tầng và mười căn phòng, đồ dùng trong nhà đầy đủ và hiện đại, hơn nữa mỗi ngày đều có người quét dọn, cực kỳ sạch sẽ.



“Rất được, đặt được homestay tốt  như vậy.”



Lâm Sơ Ngữ giải thích: “Hôm nay là Giáng sinh nên những chỗ tốt đều bị đặt hết rồi, đây là đại thổ hào tiểu thư Tô Hoàn tài trợ đó.”



“Là nhà của cậu ấy sao?”



“Xem như thế đi.” Tô Hoàn đi tới: “Căn biệt thự ven hồ này vốn mua để nghỉ hè tránh nóng, bình thường không có người ở, dù sao mọi người cứ tự nhiên như ở nhà mình nhé.”



Phó Thời Hàn từ trong bếp đi ra, thấy Hoắc Yên đang đứng lên ghế, vụng về dán giấy lên tường.



Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua nói: “Xuống nhanh, đứng cao như vậy cũng không sợ ngã.”



Hoắc Yên cầm một chữ cái tiếng Anh, bóc lớp giấy dính ra, cười nói: “Em sẽ cẩn thận mà.”



“Anh bảo em xuống.” Giọng nói Phó Thời Hàn bình thản, lại mang theo ý tứ không được phản đối: “Đừng để anh nhắc lần thứ hai.”



Nhưng Hoắc Yên nhìn có vẻ ôn hòa nhu thuận, thật ra tính cách cũng rất cố chấp.



“Lệch không?”



Cô nhón chân lên cẩn thận dính chữ lên tường ngay ngắn: “Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, Tô Hoàn cung cấp chỗ ở, Lâm Sơ Ngữ quét dọn vệ sinh, anh đi nấu cơm…”



Hoắc Yên còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác bên hông có người ôm lấy, một giây sau, Phó Thời Hàn bế cô từ trên ghế xuống.



“Ôi!”



Giống như ôm chó con, anh ôm eo thon thỏ của cô, thả nhẹ xuống đất, đứng vững.



Hoắc Yên nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Làm gì vậy.”



“Chờ ngã lại kêu đau.” Phó Thời Hàn nhận giấy trong tay cô, giọng điệu bình thản nói: “Ngoan một chút, đừng để anh lo lắng.”



Hoắc Yên liền tranh thủ đẩy ghế tới: “Vậy anh giúp em đi.”



Phó Thời Hàn giơ tay cẩn thận dán chữ lên tường, thậm chí ngay cả chân cũng không thèm kiễng.



Anh đá đá ghế, hơi nhướng mắt: “Anh cần chắc?”



Tác giả có lời muốn nói:



Hoắc Yên: Không cao được nữa aaa.



Editor: Tình tiết trong truyện trùng hợp đúng vào Giáng Sinh, hôm sau quà tặng 1 chương nha~~~