Tiểu Ôn Nhu

Chương 38 : Nhường

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó.”



(Editor: Cảnh báo chương này ngược cẩu)



Hoắc Yên ngồi trên ghế xoay của Phó Thời Hàn, cúi đầu điền thông tin trên tờ phiếu đăng ký.



“Anh đây chính là không trâu bắt chó đi cày mà.” Cô điền xong thông tin, bực bội đập vào ngực Phó Thời Hàn, dày vò anh một chút: “Em còn chưa đồng ý, anh lại nói ra trước mặt mọi người, không đồng ý cũng phải đồng ý.”



“Nếu không đồng ý.” Đầu ngón tay thon dài của Phó Thời Hàn vân vê tờ phiếu đăng ký: “Vậy anh xé nó.”



“Ôi!” Hoắc Yên nắm chặt tay Phó Thời Hàn: “Không cho phép xé.”



Khóe miệng Phó Thời Hàn cố nén ý cười: “Cho dù anh không nói gì, em cũng sẽ đăng ký.”



Hoắc Yên bất mãn càu nhàu: “Anh thật thông minh, đoán trước được tất cả mọi chuyện.”



Phó Thời Hàn đưa tay vén mấy sợi tóc mai ra sau tai cho Hoắc Yên, sau đó nhẹ nhàng tiến lại gần bên tai cô: “Yên Yên, Hàn ca của em, là người hiểu em nhất trên thế giới này.”



Hơi thở của anh gần trong gang tấc, môi mỏng như chạm vào vành tai Hoắc Yên khiến sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng, đưa tay đẩy bộ ngực cứng rắn của anh ra: “Anh đừng tưởng trên mặt mình dát vàng.”



Ý cười trên môi Phó Thời Hàn nở rộ, không cần kiêng kỵ điều gì, thật sự là hồng nhan họa thủy.



Anh chưa từng làm điều đó trước mặt người ngoài, nếu không không biết có bao nhiêu thiếu nữ vì muốn giành được nụ cười này mà trái tim ngứa ngáy, hàng đêm mất ngủ.



Hết lần này đến lần khác anh chỉ gây họa cho mình cô.



**



Khai giảng học kỳ mới sắp tới, vòng đấu loại nhanh chóng bắt đầu tiến hành.



Các bạn học đăng kí tham gia dự cuộc thi không ít, nhưng chính thức vào được vòng bán kết chỉ lác đác vài người, phần lớn mang tâm thái thi thử một chút, cũng không hề thật sự chuẩn bị.



Phó Thời Hàn thi đấu ở vòng loại với thành tích đứng đầu, Hoắc Yên nằm trong nhóm hai mươi người có thành tích đứng đầu nhưng vẫn bị anh vượt xa.



Cuộc thi《Siêu trí tuệ》liên kết giữa các trường đại học, mỗi trường sẽ chỉ có một thí sinh tiến vào phòng chung kết, cùng với các sinh viên ưu tú đến từ các nơi trên cả nước tiến hành PK tranh chức vô địch.



Hoắc Yên không chút nghi ngờ, người đứng đầu của đại học S khẳng định là Phó Thời Hàn, thậm chí có thể là nhà vô địch của cả nước.



Từ nhỏ đến lớn, bất kể là cuộc thi gì, anh đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất, ưu tú không gì so sánh được.



Trong quán cà phê của thư viện, Hoắc Yên lên mạng tải đề thi trong kho dữ liệu, sau đó cùng luyện đề với Phó Thời Hàn.



Sau một lượt đấu, Hoắc Yên ngồi phịch trên ghế.



“Anh là ma quỷ hả?!”



Cô bị trí thông minh của thằng nhóc này đập cho thương tích đầy mình, trí nhớ và khả năng suy luận của Phó Thời Hàn khiến người ta líu lưỡi.



“Căn bản không cần tập luyện gì cả.” Cô bĩu môi nói: “Cuối cùng chức vô địch đã bị anh quyết định rồi.”



Giống như trừng phạt, Phó Thời Hàn vỗ nhẹ sau gáy cô: “Không chiến đã bại, xem thường em.”



“Hừm.”



Hoắc Yên cầm sách đội lên đầu, không phục nói: “Em mới không không chiến đã bại, chờ đi, trận chung kết nhất định em sẽ đánh bại anh.”



Anh nhướng mày: “Được, anh chờ Yên Yên đánh bại anh.”



Hoắc Yên bất mãn nhìn anh: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được học người lớn gọi em là Yên Yên.”



‘Được, Yên Yên.”



“Câu hỏi này nhất định anh không trả lời được.” Hoắc Yên ôm quyển đề thi: “Là một câu hỏi văn học.”



Thiên văn địa lý khoa học kỹ thuật thể dục anh đều hiểu biết rất nhiều, tính nhẩm cũng không thắng được anh, nhưng anh thiên về khối tự nhiên, phương diện văn học vừa đúng chỗ yếu.



“Nghe cho kỹ, tác phẩm nào cùng với 《Mẫu Đơn đình 》, 《 Hàm Đan ký 》, 《 Tử Sai ký 》được coi là Lâm Xuyên Tứ Mộng?”
Hoắc Yên đột nhiên nhìn về phía Phó Thời Hàn, câu hỏi này… trước đó cô đã từng hỏi anh.



Vốn cho rằng Phó Thời Hàn có thể thoải mái trả lời, không ngờ, anh trầm mặc rất lâu.



Thời gian trôi qua từng giây.



Mỗi một tuyển thủ chỉ có 15s để suy nghĩ, vượt quá là thua.



Hoắc Yên nhìn vào đôi mắt của Phó Thời Hàn, lòng bàn tay ướt mồ hôi, trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục: “Trả lời, mau trả lời đi.”



Đuôi mắt Phó Thời Hàn thấp thoáng ý cười, từ đầu đến cuối mím chặt môi mỏng, không nói một chữ.”



Người xem tại hiện trường đều không kìm được đứng dậy, vì Phó Thời Hàn mà toát mồ hôi.



Cuối cùng, đồng hồ bấm giờ vang lên: “Tít— ”



Hết giờ, Phó Thời Hàn không thể trả lời câu hỏi này, thua ở vòng chung kết.



Khi người dẫn chương trình công bố người thắng cuộc ở cuộc thi của trường là Hoắc Yên, những tiếng vỗ tay vang lên tiên tục, mà từ đầu đến cuối suy nghĩ của Hoắc Yên đều là một mảng hỗn độn, nhìn chằm chằm vào mắt Phó Thời Hàn, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút manh mối.



Nhưng trước sau Phó Thời Hàn vẫn thản nhiên đối mặt với cô, cũng không có bộc lộ bất kỳ chút chột dạ hay cảm xúc dị thường gì.



Rất nhanh, Hoắc Yên bị bạn bè đẩy vào giữa, cùng đi ra ngoài sảnh.



“A a a a! Tiến vào vòng thi đấu cả nước!” Lâm Sơ Ngữ kích động nhất, ôm mặt Hoắc Yên mạnh mẽ hôn hai cái: “Sắp được lên TV rồi! Sắp nổi tiếng rồi! Yên Yên siêu quá!”



“Bất ngờ, quá bất ngờ.” Lạc Dĩ Nam cũng cười nói: “Suýt chút tớ còn tưởng là Phó Thời Hàn nhường.”



Tô Hoàn nói: “Hai người đều trả lời hơn ba mươi câu, nếu muốn nhường thì anh ấy đã sớm nhường rồi, vẫn là câu nói cũ, ông trời bù đắp cho người cần cù.”



Lâm Sơ Ngữ la hét: “Ôi ôi, cái tên nói mười giờ đi ngủ cũng giành được chức vô địch đâu rồi, ra đây tự vả mau.”







Một đám người vây quanh Hoắc Yên đi ra đại sảnh, Hoắc Yên nói mình còn có việc nên muốn đi trước.



Cô chạy hai ba bước đuổi kịp Phó Thời Hàn, lôi kéo tay anh đi vào trong góc không có người.



“Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”



“Em thắng.” Phó Thời Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Chuyện chính là như vậy.”



“《 Nam Kha ký》, câu hỏi đó, rõ ràng anh trả lời được.” Giọng nói của Hoắc Yên gấp gáp: “Vì sao không trả lời!”



Phó Thời Hàn gãi đầu, cười nói: “Đột nhiên bị mắc kẹt.”



“Phó Thời Hàn.” Hoắc Yên nhíu mày: “Anh cố ý nhường!”



“Đúng, anh cố ý nhường.”



Phó Thời Hàn thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến Hoắc Yên nhất thời không biết lên đáp lại thế nào.



“Anh… vì sao?”



Phó Thời Hàn nhìn vành tai đã đỏ bừng của Hoắc Yên, cười nhẹ một tiếng: “Bởi vì anh muốn để em thắng.”



“Anh… anh thật sự quá hồ đồ.” Hoắc Yên hụt hơi, mím chặt môi, ánh mắt dời đi không dám nhìn thẳng anh: “Nếu như ngay từ đầu không muốn giành chức vô địch, vì sao còn tham gia cuộc thi.”



Phó Thời Hàn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng cong lên ba phần —



“Anh muốn đi theo hộ tống người nào đó.”



Tác giả có lời muốn nói:



Hàn tổng: Đừng cản tôi, tôi muốn cưng chiều vợ.