Tiểu Ôn Nhu

Chương 39 : Hai bên phối hợp

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong cổ anh, hơi thở mềm mại ấp áp khiến anh ngưa ngứa.”



Trận thi đấu toàn quốc diễn ra trong bầu không khí nóng bỏng của mùa hè.



Trải qua hơn hai tháng chăm chỉ ôn luyện, vào giữa tháng bảy, Hoắc Yên phải tới đài truyền hình thành phố B trước để chuẩn bị cho cuộc thi.



Con gái nhỏ sắp lên TV, đơn giản khiến ông bà Hoắc sướng đến phát điên, cực kỳ vui mừng gọi điện thông báo cho họ hàng trong nhà, bảo bọn họ tới lúc đó nhất định phải xem chương trình.



Thật ra làm việc đó căn bản không cần thiết, bởi vì chương trình《Siêu trí tuệ》có tỉ lệ người xem cực kỳ cao, không cần bọn họ nói, đến lúc đó chuyện Hoắc Yên được lên TV nhất định sẽ gây xôn xao dư luận.



Ông bà Hoắc gọi điện thoại chẳng qua bởi vì lòng hư vinh, Hoắc Yên đành nói khẳng định mình không kiên trì được bao lâu sẽ bị loại để bọn họ đừng đi khắp nơi rêu rao.



Hoắc Tư Noãn chua chua nói: “Coi như mày còn tự biết thân biết phận, nếu tao là mày, chắc chắn sẽ không tới đài truyền hình để tự tìm mất mặt.”



Hoắc Yên “à” một tiếng, cười nhạt nói: “Ngược lại chị rất muốn lên TV nhỉ, nhưng nghe đâu đã bị loại từ vòng đầu.”



“Mày đắc ý cái gì!” Hoắc Tư Noãn đứng bật dậy thở hổn hển: “Lúc ấy tao muốn tham gia cuộc thi múa, căn bản không có thời gian chuẩn bị cái này.”



Hoắc Yên không muốn gây sự với Hoắc Tư Noãn, nhưng cũng không muốn lúc nào cũng bị xem như câm điếc mà bắt nạt.



“Chị, chị tham gia 《Siêu trí tuệ》không phải bởi vì nhìn thấy tôi đăng ký chứ?”



Sắc mặt Hoắc Tư Noãn cực kỳ khó coi, hừ lạnh: “Sao có thể, chẳng qua tao chơi chút thôi.”



“Chơi chút thôi.” Hoắc Yên gật nhẹ: “Cho nên trong cuộc thi múa, chị cũng thua Lạc Dĩ Nam của phòng tôi, đây cũng là chơi chút thôi à?”



“Hoắc Yên! Mày đừng khinh người quá đáng!”



Hoắc Yên đứng dậy, bình tĩnh nhìn cô ta: “Hoắc Tư Noãn, rốt cuộc là ai khinh người quá đáng.”



“Hai chị em đang tốt, sao lại cãi nhau.” Mẹ từ phòng bếp đi ra, lau bàn tay ướt sũng: “Đừng ầm ĩ nữa, Tư Noãn, con cũng thật là, trước kia lúc con đoạt giải, Yên Yên không phải chân thành vui mừng cho con sao, sao đến phiên Yên Yên, con lại ngồi châm chọc vậy.”



Hoắc Tư Noãn tủi thân nói: “Mẹ, bây giờ là thế nào, sao mẹ lại nói đỡ cho nó.”



“Hai đứa đều là con gái mẹ, mẹ đây là nói lẽ phải.”



Hoắc Tư Noãn đỏ mắt, hờn dỗi đứng dậy bỏ về phòng.



“Ôi, ăn cơm rồi, con náo loạn cái gì.”



“Con không ăn!”



Cô ta đóng mạnh cửa phòng lại.



Chu Nhã Bình bất đắc dĩ nói: “Chị con gần đây tính tình càng lúc càng kỳ cục, trước kia nó đâu phải như vậy.”



Hoắc Yên cầm đũa ăn cơm, không ừ hử gì.



Lòng đố kỵ khiến người ta trở lên xấu xí, Hoắc Tư Noãn dịu dàng lương thiện kia cũng chỉ tồn tại khi không có ai cùng cô ta tranh giành, bây giờ nảy sinh mâu thuẫn, cô ta làm sao có thể ngồi yên được.



Hoắc Yên không hề muốn dồn chị gái đến bước đường này, nhưng tất cả đều do chị ta tự làm tự chịu.



Hôm nay mẹ Hoắc Yên lôi tuyệt chiêu của mình ra, nấu một bàn thức ăn thơm phức, coi như là tiệc đãi Hoắc Yên, không có Hoắc Tư Noãn mặt nặng mày nhẹ trên bàn, cả gia đình hòa thuận ấm áp lạ thường.



Buổi chiều, ba Hoắc Yên lái xe đưa cô tới trạm tàu cao tốc, ngồi tàu tới đài truyền hình thành phố B tham gia cuộc thi.



Lúc đầu ông ta muốn xin nghỉ để dẫn Hoắc Yên tới thành phố B, dù sao từ nhỏ đến lớn Hoắc Yên cũng chưa từng xa nhà, nhưng không biết tại sao cấp trên không chịu phê duyệt, Hoắc Yên kiên trì nói một mình mình cũng có thể đi được.



Trước khi lên xe, ba Hoắc Yên dặn đi dặn lại, con gái đi một mình phải cẩn thận, không được cùng người lạ nói chuyện, càng không được tùy tiện tin tưởng người khác.



Hoắc Yên bất đắc dĩ nói: “Biết rồi ba à, con không phải trẻ con nữa, sẽ tự chăm sóc bản thân.”



“Ôi từ nhỏ đến lớn lúc nào con cũng là đứa bé khiến người lớn yên tâm.” Trong lòng ba Hoắc Yên tràn đầy áy náy: “Con rất xuất sắc, ba mẹ cảm thấy tự hào vì con.”



“Ba, vậy con lên xe trước, chờ tin tốt của con.”



Ba Hoắc Yên nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt tràn đầy lo lắng.



Hoắc Yên đi qua cửa soát vé, lên tàu. Vừa ngồi xuống chưa tới hai phút, hai bóng dáng quen thuộc cũng lên tàu.



Là Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ.



Tô Hoàn mặc váy trắng, ghét bỏ nhìn xung quanh: “Ôi chao, sao lại là khoang hạng hai, không phải tớ bảo cậu mua khoang hạng thương gia à?”



Lâm Sơ Ngữ cười hì hì nói: “Đại tiểu thư, cậu muốn ngồi khoang hạng thương gia, vậy chúng ta liền tách nhau, cậu có thể rời khỏi tớ được chắc.”



“Vậy tớ đành chịu.” Tô Hoàn khoát tay: “Được rồi được rồi, cũng may chỉ có một giờ tàu chạy, không tính là quá xa.”



Hoắc Yên vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Sao các cậu lại đến đây.”



“Ơ, Hoắc Yên, trùng hợp thế, cậu cũng đến thành phố B hả?” Tô Hoàn ra vẻ ngạc nhiên nói.



“Tớ tham gia cuộc thi, các cậu không biết sao?” Hoắc Yên do dự hỏi: “Các cậu… không phải là đi cùng tớ…”



“Nghĩ gì thế, cậu không thanh toán tiền xe, tiền ăn ngủ cho chúng tớ thì chúng tớ đi với cậu làm gì.” Tô Hoàn ngồi vào ghế chếch phía trước Hoắc Yên: “Chúng tớ đơn giản chỉ đi du lịch, đừng suy nghĩ nhiều.”



“Thật sao?”



Tô Hoàn lấy di động ra bắt đầu tìm hiểu: “Nghe nói mỳ xào thành phố B ngon lắm.”



Lâm Sơ Ngữ nói: “Giai đẹp thành phố B cũng cực kỳ nhiều.”



“Có khả năng có khả năng.”



“Hắc hắc hắc.”
“Ừm tôi đi đây.” Hứa Minh Ý ngồi lên xe máy.



“Anh cẩn thận, lái xe chậm một chút, sau khi về nhớ báo lại cho tôi.”



Hứa Minh Ý hơi hoang mang, không biết Tô Hoàn có ý gì, nhưng thấy mặt trời sắp lặn ở đằng Tây, nếu không về nhanh thì sẽ phải đi đường tối, thế là anh ta không suy nghĩ nhiều, gật đầu ngắt video.



Tô Hoàn nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, khóe miệng Tô Hoàn cong lên một nụ cười ngọt ngào, quay đầu lại bắt gặp Hoắc Yên và Lâm Sơ Ngữ đứng cạnh cửa, không nói chuyện nhìn qua.



“Nhìn gì vậy?” Tô Hoàn chột dạ về phòng.



Lâm Sơ Ngữ lắc đầu: “Cậu xong đời rồi, chắc chắn trúng độc của tên hòa thượng kia rồi.”



Hoắc Yên cũng nghiêm mặt nói: “Tô Hoàn, cậu thông minh hơn so với những cô gái bình thường, sẽ không phải là không nhìn ra được anh ta chỉ muốn kiếm tiền, trong lòng căn bản không có…”



Tô Hoàn cười nhạt: “Hai cậu ngốc nghếch còn nhìn ra được, tớ có thể không nhìn ra sao.”



“Vậy cậu còn…”



Tô Hoàn dựa vào ban công, duỗi cái lưng mỏi: “Ai nói tớ thích người ta, thì người ta nhất định phải thích tớ.”



Lâm Sơ Ngữ nói: “Vậy cậu không phải là yêu đơn phương sao?”



“Yêu đơn phương thì sao?” Tô Hoàn thẳng thắn nói: “Không cố gắng thì không có hi vọng, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, anh ấy sẽ để ý tớ.”



Hoắc Yên nhìn Tô Hoàn, trên gương mặt cô bạn tràn đầy tự tin, cực kỳ xinh đẹp. Cô rất tán thưởng thái độ như vậy, không dây dưa cũng không từ bỏ, sẽ không làm cho đối phương khó xử.



Tô Hoàn vẫn luôn là một cô gái sáng suốt.



Ba cô gái đứng trên ban công, nhìn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ, gió đêm mát mẻ, Hoắc Yên không kìm lòng được, hỏi: “Cảm giác thích một người như thế nào?”



Tô Hoàn suy nghĩ, nói: “Bất kể là hẹn nhau hay ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ cần nhìn thấy anh ấy, trái tim như bị thiên thần bắn trúng, trước mắt bắt đầu xuất hiện đầy ngôi sao, ừm… giống như lon coca sủi bọt, cực kỳ vui vẻ. Nếu như gặp được chuyện gì thú vị, sẽ muốn chia sẻ với anh ấy đầu tiên, mỗi ngày tìm đủ mọi lý do để nói chuyện với anh ấy, nếu có người không ngừng muốn thông báo tình hình cuộc sống của anh ta cho cậu, thỉnh thoảng còn tới trêu chọc cậu một chút, không cần nghĩ, khẳng định là thích cậu rồi.”



Lâm Sơ Ngữ thở dài một tiếng: “Vậy xong rồi, không có ai như vậy tìm tớ cả.”



Tô Hoàn chọc chọc đầu nhỏ của cô nàng: “Từ từ rồi đến chứ sao.”



Hoắc Yên một mực không lên tiếng yên lặng mở WeChat, khung chat của Phó Thời Hàn vĩnh viễn đứng đầu tiên.



Ảnh đại diện của anh là hình người máy trong một bộ phim hoạt hình, đứng dưới bầu trời đêm sâu thẳm, nhìn ngắm ngôi sao phía trên, không biết nghĩ gì.



Hoắc Yên kéo lên mấy tin nhắn ở trên.



Ngày 26 tháng 7.



Phó Thời Hàn: “【hình ảnh】Mẹ làm điểm tâm ngọt quá, không thích.”



Hoắc Yên: “Xin hãy để lại toàn bộ cho em.”



Phó Thời Hàn: “Được.”



Ngày 27 tháng 7.



Phó Thời Hàn: “Viết báo cáo. 【hình ảnh】”



Hoắc Yên: “Wow, anh viết dài thế, em còn chưa bắt đầu cơ.”



Phó Thời Hàn: “Sắp khai giảng rồi.”



Hoắc Yên: “Biết rồi biết rồi, đừng thúc dục, em sẽ viết. 【bĩu môi】”



Ngày 28 tháng 7



Phó Thời Hàn: “Quần áo mới. 【hình ảnh】”



Hoắc Yên: “Anh ở… phòng thử đồ?”



Phó Thời Hàn: “Đẹp không?”



Hoắc Yên: “Đẹp, phong cách rất độc đáo.”



Phó Thời Hàn: “Anh đang hỏi, anh đẹp trai không?”



Hoắc Yên: ….



Ngày 29 tháng 7



Phó Thời Hàn: “Buồn ngủ. 【hình ảnh】”



Hoắc Yên: “Em phát hiện gần đây anh rất thích tự sướng.”



Phó Thời Hàn: “Ừm.”



Hoắc Yên: “…”



Hai phút sau.



Hoắc Yên: “Không phải nên giải thích gì sao?”



Phó Thời Hàn: “Thật xin lỗi, đẹp trai quá ảnh hưởng đến em rồi.”



Hoắc Yên: “…”



Editor: Đọc đến đây mới thấy anh Hàn khổ tâm quá, ỡm ờ thế này rồi mà Hoắc Yên vẫn không hiểu. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ:))