Tiểu Ôn Nhu

Chương 45 : Mộng

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Chỉ cần xem cậu có muốn ở cùng anh ấy không, liền biết.”



Đêm hôm đó, tin tức Hoắc Tư Noãn vào quán bar say khướt suýt chút bị cưỡng hiếp mặc dù được Hoắc Yên bên này giữ kín như bưng, nhưng vẫn có không ít tin đồn từ trong trường truyền ra.



Hứa Minh Ý lấy tiền tài ra thề, không nên nói tuyệt đối không nói, anh ta là người có đạo đức nghề nghiệp.



Về sau mới biết, lời đồn bắt nguồn từ bạn bè của Tô Hoàn, là mấy thanh niên ở trong quán bar gặp được Hoắc Tư Noãn truyền ra ngoài.



Nhưng cũng chính bởi vì bọn họ mật báo nên  mới cứu được Hoắc Tư Noãn, cho nên Tô Hoàn không trách bọn họ.



Trên thế giới này, giấy không bọc được lửa, nếu không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.



Hình tượng ngọc nữ Hoắc Tư Noãn xây dựng trong trường nháy mắt sụp đổ, nhất thời tiếng xấu đồn xa.



Việc này trở thành đả kích vô cùng lớn đối với cô ta, trong mấy cuộc họp định kỳ của hội sinh viên có gặp cô ta, nét mặt tiều tụy, tin thần không tốt, làm xong việc liền rời đi, không cách nào giao lưu cùng người khác, hoàn toàn mất hết hào quang nữ thần ngày trước.



Mấy người chị em ngày thường Hoắc Tư Noãn kết giao không một ai đi an ủi, bọn họ nhìn thấy cô ta như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, tránh không kịp, chỉ sợ những lời đồn đại liên lụy đến bọn họ.



Đương nhiên, Hoắc Tư Noãn cũng không cần ai an ủi, lời nói lúc này là thừa thãi.



Trong Hoắc Yên mặc dù còn khúc mắc, nhưng thấy cô ta chật vật như vậy, cũng không cảm thấy sung sướng chút nào.



Hoắc Tư Noãn vẫn luôn không có động tĩnh, vào một buổi tối muộn nào đó, đột nhiên đăng trong vòng bạn bè.



Con cú đêm Lâm Sơ Ngữ làm mới vòng bạn bè nên phát hiện ra đầu tiên.



“A a a!”



Tiếng hét của cô nàng đánh thức toàn bộ các thành viên khác trong phòng ngủ.



“Làm cái gì vậy.” Tô Hoàn lầu bầu nói: “Mấy giờ rồi!”



Lạc Dĩ Nam: “Có tin bây giờ tớ ném cậu ra ngoài không.”



Hoắc Yên ngáp một tiếng: “Xin lập tức hành động.”



“Không phải…” Lâm Sơ Ngữ vội vàng nói: “Hoắc Tư Noãn vừa mới đăng trong vòng bạn bè.”



Tô Hoàn ôm chăn, miễn cưỡng nói: “Đăng thì đăng thôi, cô ta luôn thích đêm hôm khuya khoắt không ốm mà rên, có lạ quái gì đâu.”



“Các cậu tự nhìn đi…”



Hoắc Yên lấy điện thoại ra, làm mới vòng bạn bè, quả nhiên, trạng thái của Hoắc Tư Noãn được cập nhật hai phút trước.



“Hôm nay, tôi muốn chính thức làm rõ về hôn ước giữa tôi và Phó Thời Hàn, cái gọi là hôn ước, thật ra là người lớn hai nhà sớm đã lập ra định ước với nhau, nhưng nhiều năm như vậy, tôi chỉ coi Phó Thời Hàn như bạn bè bình thường, xã hội hiện đại, tự do yêu đương, hi vọng mọi người đừng nghe lời đồn bậy, cảm ơn.”
Có mấy người năm nhất giơ tay, Diêu Vi An để cho trợ lý nhớ tên bọn họ.



“Các trưởng ban phó ban năm hai, thời gian trực ban và thi đấu có trùng nhau không?” Ánh mắt Diêu Vi An quét qua mấy vị trưởng ban.



Ngoại trừ Hoắc Yên ra, không ai giơ tay, dù có trùng thì cũng ngại mặt mũi của Diêu Vi An, không ai dám giơ.



Lâm Sơ Ngữ nói khẽ với Hoắc Yên: “Câu này đúng là có ý tứ, chính là nói thành viên năm hai không thể đổi cả, chỉ có thể bỏ qua cúp của đại hội thể dục thể thao?”



Hoắc Yên gật đầu, Diêu Vi An hẳn là có ý này.



“Vậy 3000m của cậu làm sao bây giờ?” Lâm Sơ Ngữ hỏi.



“Chờ lúc nữa tớ đi hỏi ủy viên thể dục, xem có thể hủy được hay không.”



Thật ra rất khó nói, bởi vì trong khoa bọn họ gần như không có nữ sinh tình nguyện chạy 3000m, Hoắc Yên thường xuyên vận động, sức chịu đựng cũng rất tốt, ủy viên thể dục mới khóc lóc ôm đùi, quỳ xuống cầu xin cô tham gia chạy 3000m.



Đã đồng ý với người ta, lúc này đổi ý, lời rất khó nói ra miệng.



Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Năm hai và năm nhất đều là thành viên của hội sinh viên, không có lý do gì đối xử khác nhau.”



Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn đôi đồng tử thâm thúy của anh quét về phía mình—



“Đã đăng ký thì chạy đi.”



Giọng nói của anh ôn hòa, cũng không phải lấy thân phận của chủ tịch hội sinh viên, mà là lấy thân phận anh trai để nói chuyện với cô.



Diêu Vi An khó tin, không ngờ Phó Thời Hàn lại ngay trước mặt mọi người bác bỏ quyết định của cô ta, trước kia chưa từng xảy ra chuyện tương tự.



Ban trợ lý nghị luận rầm rì, càng khiến Diêu Vi An mất mặt.



Diêu Vi An nói: “Hoắc Yên tham dự đại hội thể dục thể thao, vậy việc trực ban làm sao bây giờ, người mới thì quên đi, phó trưởng Ban dù sao cũng phải làm gương tốt.”



“Cũng không phải không thể sắp xếp được, quy định là vật chết, người mới sống.”



Ánh mắt Phó Thời Hàn lạnh nhạt quét một vòng quanh phòng, nói: “Bây giờ trưởng ban phó ban năm hai đại học, có ai cần hỗ trợ cân đối thời gian không?”



Trước đó Diêu Vi An hỏi, không ai dám giơ tay, nhưng Phó Thời Hàn đã mở miệng, mấy trưởng phó ban bị xung đột thời gian cũng yếu ớt giơ tay lên.



Sắc mặt Diêu Vi An trở lên khó coi nhưng ngại mặt mũi Phó Thời Hàn, chỉ đành nói: “Đã như vậy, mấy người các bạn tự mình sắp xếp đổi ca trực cân bằng thời gian.”



Hoắc Yên cảm kích nhìn Phó Thời Hàn một cái, anh không để ý đến cô, chỉ có điều sau đó cô nhận được một tin nhắn anh gửi tới —



“Tan họp chờ anh, cùng nhau ăn cơm. 【trái tim】”