Tiểu Ôn Nhu

Chương 46 : Nhìn trộm

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Có phải em đang thầm thích anh không?”



Toàn bộ khoảng thời gian sau đó của cuộc họp, Diêu Vi An ngồi trên ghế, không tiếp tục nói câu nào.



Phó Thời Hàn mở miệng phản đối, bác bỏ chính là mặt mũi thành viên đoàn chủ tịch cô ta, khiến nội tâm cô ta cự kỳ khó chịu.



Ai bác bỏ cũng không liên quan đến cô ta, chẳng qua người đó là Phó Thời Hàn…



Nữ vương Bát Quái Lâm Sơ Ngữ đột nhiên xích lại gần Hoắc Yên, thấp giọng nói: “Diêu Vi An á, đã sớm nghe người ta nói, cô ta thầm mến Phó Thời Hàn.”



Hoắc Yên kinh ngạc: “Cậu lại ăn dưa ở đâu?”



“Tình báo chuẩn xác, Diêu Vi An vẫn luôn thích Phó Thời Hàn, hội sinh viên ai cũng biết.”



“Tớ không biết mà.”



“Đó là bởi vì cậu và Phó Thời Hàn hay dính lấy nhau, không ai nói cho cậu chuyện này, phía trước lại có Hoắc Tư Noãn cản trở, chuyện này càng không rõ ràng.” Lâm Sơ Ngữ thấp giọng: “Hiện giờ Hoắc Tư Noãn làm sáng tỏ chuyện hôn ước trong vòng bạn bè, Diêu Vi An hẳn là sẽ có hành động rồi.”



Hoắc Yên ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Vi An, trùng hợp cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí đánh giáp lá cà, “keng” một tiếng phát ra tia lửa.



Diêu Vi An nhìn cô cười nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười.



Hoắc Yên vội vàng thu ánh mắt lại, tin tưởng dưa của Lâm Sơ Ngữ tám chín phần là thật, dù sao trong trường xưa nay chưa từng thiếu nữ sinh thầm mềm Phó Thời Hàn.



Buổi họp kết thúc, Hoắc Yên cùng một vị trưởng Ban trao đổi về thời gian trực ban, quay đầu định bụng chờ Phó Thời Hàn cùng ăn cơm tối.



Sau khi tất cả mọi người đều giải tán, trong phòng chỉ còn lại Phó Thời Hàn và Diêu Vi An, Diêu Vi An cầm tài liệu hỏi Phó Thời Hàn: “Lúc các vận động viên tiêu biểu của các khoa thay mặt ra trận trong buổi lễ khai mạc, có vài vấn đề còn cần sắp xếp lại, thế này đi, chúng ta cùng nhau đi ăn, trên đường đi vừa nói…”



Cô ta còn chưa dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Yên: “Bạn còn chuyện gì không?”



“Ờ không có.”



“Nếu không có liền rời đi đi.”



Hoắc Yên chần chờ một chút, chuẩn bị ra bên ngoài đợi Phó Thời Hàn, lại không ngờ Phó Thời Hàn lạnh nhạt mở miệng: “Em ấy đợi tôi ăn cơm, không ảnh hưởng, cậu nói tiếp đi.”



Sắc mặt Diêu Vi An hơi trầm xuống.



Vừa  mới  mời Phó Thời Hàn ăn cơm nói ra miệng, cô ta không muốn lại mang thêm một người.



“Vậy chờ một lúc nữa cùng ăn cơm đi, thảo luận về công việc sắp tới một chút.”



Mặc dù vạn phần không nguyện ý, Diêu Vi An cũng chỉ có thể nói như vậy với Hoắc Yên.



Hoắc Yên đang muốn gật đầu nói được, Phó Thời Hàn cầm tài liệu, vừa nhìn vừa không để ý nói: “Không cần, đợi một lúc nữa tôi còn có việc muốn nói riêng với em ấy, cậu muốn nói gì, bây giờ nói đi.”



Diêu Vi An nhíu mày, giọng nói như thường: “Vậy được, tôi nói vài câu thôi, không chậm trễ hai người ăn cơm.”
“Nhảy xa bên đó sắp bắt đầu rồi, không tán gẫu nữa.” Tô Hoàn  nói xong lôi di động ra, mở cho Hoắc Yên một đoạn video: “Tặng cho cậu món quà nhỏ.”



Hoắc Yên cầm điện thoại, tò mò mở video của Tô Hoàn, ra là video cô bạn quay lại cảnh Phó Thời Hàn thi chạy!



Hoắc Yên mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống, mở loa di động tới mức tối đa.



Trong video chàng trai mặc áo thể thao màu đen và quần đùi, lộ ra cánh tay rắn chắc, da thịt trắng nõn mịn màng, đường cong cơ bắp trôi chảy mang theo một loại cảm giác co dãn đàn hồi.



Mấy sợi tóc trên trán anh che đi đôi đồng tử sâu thẳm, gương mặt tuấn tú được ánh mặt trời buổi sáng chiếu đến rực rỡ.



Anh đứng ở vị trí đường chạy số ba, ngồi xổm người làm tư thế chuẩn bị chạy cực kỳ đẹp mắt.



Theo tiếng còi vàng lên, anh đột nhiên phóng đi như viên đạn, không bao lâu sau đã bỏ xa các tuyển thủ còn lại, một đường chạy thẳng tới đích.



Trong chớp mắt anh đã chạy về đích, nữ sinh xung quanh không ngừng hò hét, đơn giản muốn làm rách màng nhĩ của người khác.



Mắt thường cũng có thể thấy sức khỏe rất tốt.



Phó Thời Hàn về đích, hơi thở hơi dồn dập, trên mặt nổi một tầng hồng nhàn nhạt.



Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đi tới, ngượng ngùng đưa nước và khăn tay cho anh, trong đó bao gồm cả Diêu Vi An, cô ta cầm chai Pepsi, thoải mái tươi cườ với anh.



Trái tim Hoắc Yên nhảy vọt lên cổ họng, hình ảnh trong video rung lắc, lại nghe Phó Thời Hàn lịch sự từ chối: “Tôi không uống đồ ngọt.”



Hoắc Yên thở phào, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, ngay lúc này nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Ai mà đẹp trai vậy?”



Giật mình ngẩng đầu lên, Phó Thời Hàn chống tay bên cạnh bàn, cúi người nhìn vào video trong điện thoại, đầu cúi xuống để lộ biểu cảm cực kỳ dịu dàng.



Hoắc Yên hét lên một tiếng, điện thoại bị văng ra ngoài, Phó Thời Hàn giơ tay tiếp được.



Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, hô hấp ấm áp phả bên tai cô: “Hửm, đang xem trộm ai?”



Hoắc Yên: “Dù sao cũng không xem anh.”



Phó Thời Hàn ấn mở video, lắc lư trước mặt: “Vậy xóa nhé.”



“Không được!” Hoắc Yên nghiêng người qua, muốn đoạt lại điện thoại di động, Phó Thời Hàn giơ cao tay không cho cô với được.



“Không được liền cướp, đây là đạo lý gì?”



Hoắc Yên kiễng chân không ngừng với tay anh, thở hổn hển nói: “Không khen anh đẹp trai anh liền xóa video của người ta, ai không nói đạo lý.”



Phó Thời Hàn liếc mắt nhìn cô, khóe miệng cười cười: “Hoắc Yên, có phải em đang thầm thích anh không?”



Editor: Ô chương này ngắn ghê:))