Tiểu Ôn Nhu

Chương 60 : Tinh thần độc lập

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Cưng chiều bạn gái của mình, quỳ xuống cũng phải làm.”



Tháng ba cuối xuân, chim bay cỏ mọc, người máy Mad Hatter 2.0 chính thức được đưa vào sử dụng trong thư viện.



Bởi vì vẻ ngoài của nó có chút ngốc nghếch đáng yêu, tính cách hòa đồng nhiệt tình cùng ngôn ngữ lập trình hài hước dí dỏm khiến nó rất được hoan nghênh, nhân khí tăng vọt, lập tức trở thành nhân vật được sủng ái trong trường.



Buổi ra mắt hôm đó, tổ nghiên cứu của Phó Thời Hàn giới thiệu các chức năng của Mad Hatter 2.0, ngoài những chức năng của Andrew có thể khiến người ta khen ngợi trước đó, Mad Hatter 2.0 còn tăng thêm chức năng mới lấy sách trên cao, có thể nói tương đối được nhân tính hóa.



Trừ điều đó ra, chức năng phòng trộm cũng là một ý tưởng sáng tạo độc đáo.



Phần mắt của người máy có thể quay toàn cảnh 360 độ, nếu như bạn học tạm thời có việc, ví dụ như đi nhà vệ sinh hoặc tìm tài liệu, để lại laptop hoặc một vài đồ vật quan trọng trên bàn, người máy có thể giúp trông coi, đồng thời mở ra tính năng thu hình.



Lúc bình thường không có việc gì, Mad Hatter 2.0 sẽ tự động rơi vào trạng thái ngủ đông tiết kiệm năng lượng, các bạn học có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể ngay lập tức đánh thức nó.



Mad Hatter 2.0 có đầy đủ năm giác quan, nó cũng sẽ tiến hành theo dõi hành động thiếu văn minh của các bạn học, sau đó cực kỳ dễ thương bắt đầu khuyên bảo.



“Tôi ngửi được, có người đang ăn mì ăn liền.”



“Có người ăn bánh bích quy rộp rộp như chuột nhắt, nếu bạn tiếp tục ăn, tôi sẽ rắc thuốc trừ sâu DDVP.”



“Cô gái đi giày cao gót mời nhẹ nhàng nhẹ nhàng… nhẹ nhàng thôi.”



“Nữ sinh kia xin đừng đứng ở nhà vệ sinh hút thuốc, tôi có thiết bị báo cháy, sau khi khởi động, tôi trực tiếp coi cô là nguồn lửa để tiến hành dập tắt.”



Đương nhiên đây đều là những lời cảnh báo nhỏ, nguyên tắc đầu tiên của người máy chính là không được làm tổn thương con người.



Nghe thấy những cảnh cáo thú vị, bình thường mà nói, các bạn học đều sẽ cười một tiếng, hạn chế bản thân và dừng những hành vi thiếu văn minh lại.



Rất nhiều bạn học thích giao lưu nói chuyện cùng Mad Hatter 2.0, Mad Hatter 2.0 mô phỏng kết cấu thần kinh con người, có thể dựa vào các câu hỏi con người đặt ra để đưa ra các câu trả lời được soạn sẵn.



Mad Hatter 2.0 vừa mới vào thư viện được mấy ngày, Hoắc Yên lúc nào cũng tới thư viện nhìn chằm chằm nó, sợ có trục trặc xảy ra.



Theo cách nói của Tô Hoàn, cô giống như bà mẹ đưa con trai nhà mình tới nhà trẻ, cực kỳ không yên tâm, cuối cùng sẽ vụng trộm đứng ở cửa sổ bên ngoài lớp học theo dõi.



Hoắc Yên cảm thấy ví dụ này rất đúng, bởi vì người máy vẫn trong giai đoạn thử nghiệm, cho nên bây giờ cô rất giống bà mẹ, lúc nào cũng nóng ruột nóng gan, nhất định phải tận mắt nhìn mới yên tâm.



Ở sảnh thư viện, mấy bạn học đang thảo luận một đề tài, lúc đó Mad Hatter cũng ngồi bên cạnh, giống như thành viên của nhóm bọn họ, không hề cảm thấy không hòa hợp.



Có bạn học hỏi nói: “Vì sao tên của cậu là Mad Hatter?”



Mad Hatter 2.0: “Bởi vì Alice nằm mơ thấy xứ sở thần tiên.”



“Cái này giống như không tạo thành mối liên hệ giữa nguyên nhân và kết quả.”



Mad Hatter 2.0 có vẻ trầm tư suy nghĩ, nói: “Bởi vì Alice thích người bán mũ điên (*).”



(*) Người bán mũ điên Mad Hatter trong “Alice in Wonderland”.



“Cái này đâu tính là câu trả lời.”



“Đúng vậy, là BUG đúng không?”



“Nghe không hiểu.”



Các bạn học không hiểu câu trả lời của Mad Hatter, nhưng Hoắc Yên đứng cách đó không xa, đáy lòng dâng lên ngọn sóng mãnh liệt.



Có lẽ là vào khoảng thời gian học cấp hai, Phó Thời Hàn dẫn Hoắc Yên đi xem phim《Alice in Wonderland》của Disney.



Khi đó, Hoắc Yên nói với Phó Thời Hàn, hi vọng mình trở thành Alice, chui qua hang thỏ, sau đó lọt vào thế giới thần tiên, lúc cô không vui, liền uống nước phép thuật, thu nhỏ mình lại rồi trốn đi, ai cũng không tìm thấy.



Thời niên thiếu của cô, thật ra phần lớn thời gian đều không vui.



Phó Thời Hàn hỏi cô, trốn đến xứ sở thần tiên, chỉ muốn giấu mình đi sao.



Hoắc Yên lắc đầu, cười cười với anh: “Bởi vì trong xứ sở thần tiên còn có người bán mũ điên.”



“Tại sao?”



“Không có tại sao.”



“Không có tại sao là tại sao?”



“Chính là không có tại sao.”







Một đường về nhà hai người đều làm trò con bò, liên tục lặp lại tại sao và không có tại sao, nhưng bất luận thế nào Hoắc Yên cũng không chịu trả lời.



Đến tận vừa rồi, cô nghe thấy người máy nói: “Bởi vì Alice thích người bán mũ điên.”



Bởi vì Alice thích người bán mũ điên, đây chính là đáp án, thì ra anh biết, vẫn luôn biết.



**



Đối với sự thuận tiện của Mad Hatter 2.0, thư viện cực kỳ hài lòng, xin nhà trường thưởng cho mỗi một sinh viên tham gia nghiên cứu dự án này.



Mà Mad Hatter xuất hiện ở buổi giới thiệu, không chỉ khiến các giáo viên và bạn học cực kỳ kinh ngạc, sau khi video lan truyền trên mạng, thậm chí ngay cả các doanh nghiệp lớn cũng tới tấp để ý, gửi giấy mời thực tập đến các thành viên trong tổ.



Về phần tổ của Hứa Văn Trì, bởi vì chuyện sao chép bị công bố ra ngoài, mang tiếng xấu khắp toàn trường. Loại hành vi sai trái này cũng bị lãnh đạo nhà trường phê bình rất nặng, ghi vào hồ sơ, trở thành vết nhơ cả đời.



Cuối tháng sáu, Phó Thời Hàn chính thức từ chức ở hội sinh viên.



Lần họp thường kỳ cuối cùng, anh viết thông báo từ chức  mấy nghìn chữ, rõ ràng chi tiết, sắp xếp ổn thỏa các công việc trong hội. Ví dụ như lần chào đón tân sinh viên sắp tới, thăng chức cho các trưởng ban năm hai, bình chọn các hội viên xuất sắc và khen thưởng, vân vân.




Phó Thời Hàn nói: “Tớ, cậu, lão tam, còn có ai nữa?”



Hướng Nam mỉm cười: “Đúng không, chỉ có ba người chúng ta.”



Phó Thời Hàn: “À, có phải cậu định nói vị Hứa nhị gia trên tầng kia không.”



Hứa Minh Ý rất ngạo kiều khẽ hừ một tiếng.



Phó Thời Hàn nói: “Dù sao cậu ta cũng không đi, tớ không cần hỏi.”



Chân mày Hứa Minh Ý cau lại, đang do dự mở miệng, Hướng Nam nói trước một bước: “Cậu không hỏi, làm sao biết cậu ấy không đi, nhỡ người ta muốn đi thì sao.”



Phó Thời Hàn ung dung nói: “Không cần hỏi, tớ cược hai tấm vé máy bay khứ hồi, cậu ấy sẽ không đi.”



Hứa Minh Ý cuốn quyển tạp chí trong tay lại, đập vào thành giường: “Vé máy bay khứ hồi, mua để đi lại, lần này nhị gia nhà cậu đi nhé.”



Phó Thời Hàn tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu muốn đi?”



“Đi, tại sao lại không đi, hai tấm vé khứ hồi, không được phép đổi ý.”



“Cậu không đi thực tập à?”



“Có thể xin nghỉ.”



Thật vất vả mới có cơ hội khiến Phó Thời Hàn kinh ngạc, anh ta sao có thể dễ dàng buông tha.



Phó Thời Hàn ra vẻ đau đầu, thở dài một cái: “Vậy cậu đưa chứng minh thư đây.”



Sau khi đặt xong vé máy bay, Phó Thời Hàn đi ra ban công gọi điện thoại báo cáo công tác cho Hoắc Yên, Hướng Nam gọi anh lại: “Lão tứ…”



Lời còn chưa nói ra miệng, Phó Thời Hàn quay đầu nhìn anh ta một cái, nói: “Tớ thử một chút.”



“Cảm ơn.”



Hứa Minh Ý nhìn hai người giống như đang làm chuyện gì mờ ám, dần dần kịp phản ứng.



“Sao… sao cứ có cảm giác các cậu đang bẫy tớ vậy.”



“Có sao.” Hướng Nam nằm trên giường, duỗi lưng một cái: “Ngủ ngủ.”



Hứa Minh Ý nhảy lên giường anh ta: “Cậu vừa mới bảo cậu ấy làm gì?”



“Không có gì.”



“Khẳng định có chuyện mờ ám, mau nói cho tớ biết.”



Đôi chân dài của Hướng Nam gác lên vai Hứa Minh Ý: “Đánh cậu.”



**



Bên ngoài ban công, gió đêm mềm mại.



Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Phó Thời Hàn: “Xong rồi.”



Hoắc Yên lập tức ra dấu OK với Tô Hoàn, Tô Hoàn “A” một tiếng, hét lớn: “Hàn tổng nhà cậu thật sự quá tuyệt vời, tớ biết mà!”



Hoắc Yên quay lưng đi nói: “Cảm ơn anh nhé, giúp một đại ân.”



Phó Thời Hàn khẽ hừ một tiếng: “Làm xong việc, xưng hô cũng mất.”



“Đúng vậy.” Hoắc Yên cười nhạt: “Tá ma giết lừa (*), chiêu nay vẫn là học từ anh đó.”



(*) Tá ma giết lừa (卸磨杀驴): Sau khi xay xong, tháo lừa ở cối xay ra giết chết. Đồng nghĩa với câu “Qua cầu rút ván”.



“Đồ không có lương tâm.” Trong giọng điệu của Phó Thời Hàn mang theo sự cưng chiều: “Nói thật, vừa mới Hướng Nam giúp anh, có phải em cũng nên giúp cậu ta một chút không.”



“Cái gì?”



“Vị cùng phòng ngủ của em… chị gái cao ngạo lạnh lùng đó, Hướng Nam nhớ thương nhiều lắm.”



“Cái gì mà chị gái cao ngạo lạnh lùng, người ta tên là Lạc Dĩ Nam.”



“Có cách gì dẫn đi cùng không.”



Hoắc Yên lén lút quay đầu quan sát, đi tới sát tường, nhỏ giọng nói: “Độ khó có chút cao, 85% cậu ấy sẽ không đi góp náo nhiệt.”



“Thử một chút đi.”



Hoắc Yên nở nụ cười: “Vừa mới em gọi anh thế nào, hiện giờ em giúp anh, anh không muốn trả lại sao?”



Phó Thời Hàn nhướng mi, đuôi mắt hơi cong: “Vợ?”



Toàn thân Hoắc Yên giật nảy, xoay người đối mặt với vách tường, tay cạy cạy: “Đừng gọi… cái này quá xấu hổ.”



“Được rồi vợ ơi.”



“Anh đừng gọi!”



“Anh yêu em, vợ.”



“Ôi.”