Tiểu Ôn Nhu
Chương 61 : Tôi sẽ rất thương anh
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
“Nói thêm nữa, em cắn anh.”
Ánh tà dương chiếu xuống, mấy căn phòng tập múa trống rỗng.
Hướng Nam đi từ phòng đầu tiên đến phòng cuối cùng, đi tận cuối hành lang vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái.
Anh ta đứng dưới mái hiên một lát, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, quay đầu liền thấy Lạc Dĩ Nam đã xuất hiện đằng sau lưng mình.
Cô mặc một cái áo phông bằng cotton rộng thùng thùng thình và quần short, gò má đỏ bừng nổi tia máu trên gương mặt tái nhợt, cái trán đầy đặn rịn một tầng mồ hôi mỏng.
“Vừa luyện xong?” Anh ta lo lắng hỏi cô: “Có mệt không, ăn cơm trước nhé.”
“Không cần, tôi gọi anh đến, chỉ muốn nói với anh một tiếng, nghỉ hè tôi còn có việc, sẽ không cùng các cậu ấy đi du lịch.” Cô thẳng thắn nói, không có chỗ để xen vào: “Cho dù không có việc gì cũng sẽ không đi, cho nên anh không cần hao tâm tổn trí để hai con nhóc kia lải nhải bên tai tôi, biện pháp nhí nhố nào cũng nghĩ ra được.”
Hướng Nam nhất thời không nói chuyện.
Lạc Dĩ Nam đi qua người anh ta, mặt không đổi sắc, thậm chí còn không liếc anh ta một cái: “Giữa anh và tôi không cần ai hòa giải, không đáng, cũng không thể, chúng ta sớm đã kết thúc.”
“Nhất định không lưu lại lối thoát cho nhau sao?” Giọng nói của Hướng Nam lạnh lẽo: “Dù là bạn bè bình thường, cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy, huống chi quá khứ cũng coi như có tình cảm.”
Lạc Dĩ Nam giơ tay dùng sức ném chai nước khoáng vào thùng rác, tiếng vang đột ngột luẩn quẩn trong hành lang.
“Tình cảm.” Đuôi mắt cô hiện lên ý cười lạnh, đôi đồng tử sâu không thấy đáy: “Tôi là loại người gì, sao dám cùng thiếu gia Hướng Nam nói chuyện tình cảm.”
Hướng Nam không chờ cô nói hết, sải bước tới nắm chặt cổ tay cô: “Lạc Dĩ Nam…”
Cổ tay Lạc Dĩ Nam tinh tế, làn da mỏng manh hiện màu trắng xanh, anh ta thậm chí còn không cần dùng sức đã có thể khống chế cô không thể động đậy.
“Buông tay.” Cô dùng sức giãy dụa, nhưng Hướng Nam nhất quyết không chịu buông ra.
Trên mặt anh ta lộ ra tia lạnh lẽo và cứng rắn, giọng nói âm trầm: “Em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng, tốt nhất em nên hiểu rõ điều này.”
Hơi thở của Lạc Dĩ Nam có chút dồn dập: “Hướng Nam, đừng giống như khi còn bé, một món đồ chơi, ném đi rồi sẽ mất, sau này sẽ có nhiều thứ tốt hơn.”
Hướng Nam đột nhiên ép cô vào tường, hung hăng nói: “Em không phải đồ chơi, anh cũng không phải trẻ con.”
Vừa dứt lời, anh ta liền chiếm hữu môi cô, mang theo khoái trá trả thù mà cắn xé, anh ta dùng sức, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Thời gian dài mong nhớ, vô số đêm trằn trọc mất ngủ, tất cả xúc động và bốc đồng, toàn bộ đều tan vào nụ hôn dài dằng dặc này.
Lạc Dĩ Nam không phản kháng, chỉ cắn chặt hàm, bất kể anh ta khiêu khích thế nào, cô vẫn cố chấp không chịu nhả ra.
Hướng Nam chỉ có thể bưng mặt cô, dùng sức mút môi cô.
Tương tư khó giải.
Mà người lại thờ ơ.
Sau nụ hôn, tinh thần anh ta có chút suy sụp, lùi lại mấy bước, đạp một cước lên tường, ngang ngược gầm nhẹ một tiếng.
Cô thờ ơ, cho dù hôn như vậy, cô cũng không có cảm giác.
Không có cảm giác, nghĩa là cô không còn yêu anh ta.
Hướng Nam không thể chịu nổi điều này, tia nắng cuối cùng bên ngoài cửa sổ tắt dần, đến khi hoàn toàn biến mất.
Bốn phía xung quanh âm u lờ mờ.
Lạc Dĩ Nam dựa vào tường trượt người xuống, cả người mất hết sức lực, tay đưa lên chạm vào đôi môi đã bị anh hôn sưng đỏ, trên đó còn lưu lại mùi máu tươi khi bị cắn.
Cô liếm liếm.
Nụ hôn của anh vẫn như trước kia, mang theo chút nôn nóng của chàng thiếu niên, không có kỹ xảo, chỉ dựa vào sự xúc động theo bản năng, vừa yêu vừa hận, không hề dịu dàng, tất cả dịu dàng đã biến thành phẫn nộ.
Cô không chống đỡ được, hội bất thành binh (thất bại), vẫn còn giả bộ bình tĩnh, chỉ hi vọng anh có thể hiểu sự khác biệt giữa hai người, không chỉ có riêng tình yêu và tình yêu không phải vấn đề đơn giản.
“Hứa Minh Ý, anh không biết, tôi không tiêu tiền của đàn ông, cũng không cần đàn ông phải chăm sóc tôi, bởi vì bản thân tôi cũng có nhiều việc bận rộn, có rất nhiều chuyện muốn làm, tôi cảm thấy nếu hai người cùng thích nhau, như thế nào cũng được.”
Tô Hoàn vội vàng nói: “Đương nhiên những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nhà tôi có rất nhiều tiền, cực kỳ có tiền, khó có thể tượng tượng được nhiều tiền đến mức nào.”
Thẩm Ngộ Nhiên vừa vặn đi toilet trở về, ngang qua người Hứa Minh Ý, nghe thấy Tô Hoàn nói với Hứa Minh Ý “Tôi có rất nhiều tiền” lộn xộn linh tinh.
Mà Hứa Minh Ý giống hệt con nai bị làm hoảng sợ, che ngực mình, mở to hai mắt nhìn cô nàng.
“Anh có muốn thử một chút không?” Cô cầm tay anh ta: “Tôi sẽ rất thương anh, thật!”
Hứa Minh Ý khẩn trương hỏi: “Cô thích cái gì ở tôi.”
“Không biết, chính là thích, cái gì của anh tôi cũng thích.”
“Bạn gái cũ cũng nói vậy.”
Tô Hoàn: …
Hoắc Yên không nhịn được thấp giọng nói: “Có thể có EQ một chút không, đừng liên mồm nhắc bạn gái cũ của anh nữa.”
Hứa Minh Ý quay đầu, Hướng Nam, Thẩm Ngộ Nhiên, Hoắc Yên thậm chí cả Phó Thời Hàn đều ở đằng sau lưng từ lúc nào, ghé vào ghế tựa, quang minh chính đại nghe lén hai người nói chuyện.
“Hai người tiếp tục, không cần để ý đến chúng tôi.” Hoắc Yên cười cười: “Tiếp tục tiếp tục.”
Hứa Minh Ý cũng là người hiếm có, anh ta không ngại đằng sau có người nhìn trộm, quay đầu nhiêm túc nói với Tô Hoàn: “Có thể để tôi cân nhắc một chút không?”
“Có thể!” Tô Hoàn kích động: “Anh cứ từ từ cân nhắc, suy nghĩ thật kỹ, tôi không thúc giục anh.”
“Ừm, cảm ơn.”
Hoắc Yên và Phó Thời Hàn lại ngồi xuống, cô thấp giọng hỏi anh: “Em cứ có cảm giác là lạ, lại có chút quen thuộc, là sao nhỉ?”
“Nhân viên bất động sản chào hàng và người nông dân chất phác thật thà lên thành phố mua nhà bị chăn.”
“Đúng!”
Hoắc Yên nói Tô Hoàn cũng quá có năng khiếu, ngay cả câu “Nhà tôi rất nhiều tiền” cũng nói ra được, chẳng lẽ không sợ Hứa Minh Ý càng thêm tự ti sao?
Phó Thời Hàn nói: “Lão nhị thật ra không hề tự ti, cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, làm đến nơi đến chốn, mỗi bước đi đều rất ổn định, người đàn ông như vậy rất có năng lực.”
Hoắc Yên gật đầu, khó trách, trong khoa có học bổng gì dành cho sinh viên hoàn cảnh khó khăn anh ta đều đăng kí hết. Đại hội thể dục thể thao vì muốn giành được phần thưởng mà hạng mục nào cũng tham gia hơn nữa còn được giải, rất rõ ràng muốn nói cho người khác biết, tôi chính là nhắm trúng phần thưởng đó.
Anh ta rất thẳng thắn, không có bất kỳ chút tự ti nào.
Đương nhiên, bình thường anh ta keo kiệt cũng đến thẳng thắn, năm hào phải giục bằng được Hoắc Yên trả anh ta, nếu không trả ngay sẽ lải nhải bên tai cô cả học kỳ.
Người đàn ông như vậy, tuyệt đối sẽ không bởi vì nghèo khó mà tự ti, không có chính là không có, nhưng anh ta sẽ cố gắng tiết kiệm từng đồng tiền, không tiêu xài lung tung.
Chuyện bạn gái cũ là một ngoại lệ.
Hoắc Yên nói: “Tô Hoàn đúng là to gan, nói được ra câu như vậy.”
“Người ta biết thế nào là cơ hội.” Phó Thời Hàn nhéo mũi cô: “Không giống ai đó, lúc tỏ tình còn khóc nhè, giống như nếu anh thật sự không đồng ý, chính là bắt nạt người ta.”
“Anh đừng nhắc tới chuyện đó được không, quá xấu hổ!” Hoắc Yên ôm mặt, thậm chí không hề muốn nghĩ lại.
Mà Phó Thời Hàn dường như muốn đùa dai, học dáng vẻ sướt mướt của Hoắc Yên: “Phó Thời Hàn, em thích anh như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao.”
“Anh đừng nói nữa! Anh nói thêm em sẽ tức giận!”
“Phó Thời Hàn, anh nhất định không được đồng ý cô ta.”
Hoắc Yên đột nhiên lao tới, ngậm chặt môi anh: “Nói thêm nữa, em cắn anh.”