Tiểu Ôn Nhu

Chương 67 : Rất nhớ anh

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


“Chẳng qua ở bên với anh ấy, là tôi trèo cao.”



Trong tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, Phó Thời Hàn và Hoắc Yên đắm chìm trong nụ hôn dài dằng dặc, định xong việc chung thân cả đời.



Tối hôm đó, Đường Uyển Chi sắp xếp cho hai người hai căn phòng, có điều Hoắc Yên ngủ đến nửa đêm, liền cảm giác có người chui vào trong chăn cô.



Cơ thể quen thuộc từ đằng sau vòng tay ôm lấy Hoắc Yên, kéo cô tiến vào lồng ngực vừa nóng bỏng và cứng rắn.



Cô mơ màng lẩm bẩm: “Anh tới rồi à.”



Phó Thời Hàn say mê hôn gáy cô, hung hăng gặm cắn.



Hoắc Yên không thể không tỉnh lại, vừa định quay người, lại bị anh nâng cằm chặn môi.



Cô và anh hôn rất lâu anh mới chậm rãi dừng lại, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô còn mặt vùi vào ngực Hoắc Yên.



“Anh không nỡ.” Giọng anh hơi khàn, có chút bất lực.



Ban ngày anh tỏ vẻ không quan trọng, lúc nói chuyện với ba cũng chỉ nói chí hướng của mình, không hề nhắc tới tâm trạng của bản thân.



Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là đứa trẻ khiến người lớn yên tâm, ba mẹ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào anh. Có lẽ chỉ trong đêm dài dằng dặc, khi ánh trăng đã nhô lên cao, nằm bên cạnh cô anh mới dám thể hiện nỗi khổ tâm bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, trăn trở suy nghĩ), anh không yên tâm nhiều thứ lắm, ba mẹ tuổi già, cô gái trong lòng…



“Yên Yên, anh đi rồi, em nhất định phải biết cách tự chăm sóc tốt bản thân, đừng để anh lo lắng, biết không?”



Hoắc Yên ôm chặt anh: “Anh yên tâm đi đi.”



Nói xong câu này, cô nghĩ, sao cứ có cảm giác là lạ, giống như không phải chuyện thuận lợi.



Phó Thời Hàn cũng kìm lòng không đặng bật cười, bầu không khí bịn rịn bỗng chốc bị anh phá hỏng hết.



Anh đưa tay nhéo nhéo mũi nhỏ của Hoắc Yên: “Sao em ngốc vậy.”



Hoắc Yên cũng kéo tai anh: “Sao anh lại đa sầu đa cảm như vậy, tuyệt đối không giống Hàn ca mà em biết.”



“Phải đi rồi, còn không cho anh sầu não một lần sao.”



Hoắc Yên cúi đầu cười trộm: “Dì để chúng ta tách nhau ra ngủ, anh chạy tới, bị phát hiện làm sao bây giờ…”



“Bị phát hiện khẳng định sẽ bị mắng.” Phó Thời Hàn ngồi dậy: “Anh về đây.”



“Ơ kìa!” Hoắc Yên kéo quần đùi của anh lại, vừa tức vừa vội: “Anh người này…. Sao lại như vậy.”



Cặp mắt đào hoa của Phó Thời Hàn lóe lên ý cười: “Anh thế nào?”



“Làm người ta tỉnh lại rồi tự mình chạy mất, rất không có đạo đức.”



“Ồ.” Phó Thời Hàn gật đầu ra vẻ suy tư: “Cho nên Yên Yên muốn thế nào, hát ru em ngủ?”



“Tự anh liệu mà làm.”



Phó Thời Hàn nằm bên cạnh cô, sau khi giém chăn cẩn thận thận cho Hoắc Yên xong, ôm cô nói: “Mau ngủ đi.”



Thế là Hoắc Yên chậm rãi nhắm mắt.



Hai phút sau, giọng nói của Phó Thời Hàn vang lên: “Em ngủ thật à?”



“Không phải sao?”



“Hoắc Yên, thừa nhận em muốn, cái này rất khó khăn sao?”



“Em mới không muốn nhé.”
Ban đầu tưởng tối nay không thể gọi điện thoại nữa, không ngờ cô vừa mới đặt di động xuống, di động đột nhiên vang lên.



Vội vàng nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc giàu từ tính: “Yên Yên.”



Mắt Hoắc Yên nóng lên, suýt chút chảy nước mắt.



“Em xin lỗi, vừa rồi em mới tăng ca.” Cô nói giọng  mũi: “Anh đợi lâu lắm phải không.”



“Hai lần trước không liên lạc được, sau đó có một đồng chí tới gọi điện thoại, anh liền nhường cho anh ta, ở bên cạnh đợi anh ta kết thúc.”



Mặc dù Phó Thời Hàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Yên biết gọi một cuộc điện thoại cực kỳ không dễ dàng, đơn vị của Phó Thời Hàn là bộ nghiên cứu kỹ thuật không quân, quản rất nghiêm ngặt, đối với giao lưu bên ngoài cũng bị giám sát chặt chẽ và giới hạn về thời gian.



Có điều anh đã nói như vậy, Hoắc Yên hiểu rõ cũng không nói toạc ra, chỉ làm nũng với anh: “Hàn ca, em nhớ anh lắm.”



Phó Thời Hàn cười cười: “Nhớ chỗ nào của anh.”



“Này!”



Phó Thời Hàn lại khôi phục giọng điệu nghiêm túc, hỏi: “Ở công ty thế nào, đã quen chưa?”



“Trừ việc luôn bị người ta thích ra, mọi chuyện đều tốt.”



Phó Thời Hàn xì khẽ, nói: “Ồ.”



“Ồ cái gì, em nói thật, em rất được hoan nghênh đó!”



“Vâng.” Giọng điệu của Phó Thời Hàn thoải mái: “Yên Yên nhà ta là người xinh đẹp thiện tâm, được rất nhiều người thích, chẳng có gì lạ.”



“Ơ, anh không ăn dấm sao?”



“Ăn mà.”



Hoắc Yên bĩu môi: “Cảm thấy tuyệt đối không giống ăn dấm.”



Phó Thời Hàn chỉnh giọng, cố tỏ ra hung dữ: “Hoắc Yên, làm chuyện xấu đừng để anh biết, bằng không em cứ chờ xem.”



Hoắc Yên cãi lại anh: “Anh muốn thế nào, nước xa không cứu được lửa gần, anh đến mà đánh em.”



Phó Thời Hàn nói: “Chờ anh trở lại sẽ thu thập em, không đi được cũng đừng khóc.”



“À~~~ anh giỏi.” Hoắc Yên không tự giác nở nụ cười: “Nói đạo lý, người mỗi lần run chân, hình như đều không phải là em.”



Phó Thời Hàn: ….



“Điện thoại bị nghe lén, đừng nói linh tinh.”



Hoắc Yên:!!!



Là ai khới đầu!



Bây giờ thời gian gặp mặt càng ngày càng ít, khó có được cơ hội, Phó Thời Hàn như sói đói ăn không đủ no, một đêm chung quy phải làm nhiều lần, cuối cùng mệt đến mỏi gân kiệt sức mới chịu bỏ qua.



Phó Thời Hàn biết điện thoại bị nghe lén, cân nhắc tới tâm trạng của đồng chí đang làm nhiệm vụ nghe lén, anh không tiếp tục đùa giỡn lưu manh nữa, chỉ chân thành nói: “Yên Yên, em đợi anh một thời gian nữa, được không.”



“Không vội mà.” Hoắc Yên an ủi anh: “Hàn ca cứ làm việc mình muốn, từ nhỏ đến lớn đều là anh theo bên cạnh em, hiện giờ hẳn là em nên giúp anh.”



Phó Thời Hàn cười  nhẹ, thanh phong tễ nguyệt: “Cô bé của anh thật ngoan.”



Editor: Nam phụ nhẹ nhàng xuất hiện.