Tiểu Ôn Nhu
Chương 68 : Rễ hành (*)
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
“Ở đại học cậu ấy cũng là C vị xuất đạo tóm được hotboy trường chúng tôi”
(*) Ý khinh thường, mắng người chẳng là cái cóc khô/ cái thá… gì.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Yên đi làm, trên đường đều cảm thấy đồng nghiệp nhìn mình có chút là lạ, nhất là đồng nghiệp nữ, ánh mắt kia giống như hận không thể xé cô ra.
Hoắc Yên không hiểu lắm, tận đến khi cô vào bàn làm việc của mình, mới phát hiện ra manh mối.
Trên bàn làm việc đặt một phần bánh ngọt chocolate được đóng gói tinh xảo, bên ngoài có một tấm thiệp nhỏ, bên trên là hàng chữ:
Cảm ơn Tiểu Yên tối qua đã giúp đỡ. Đây là chút thành ý của tôi, xin hãy nhận lấy.
— —Tần Dụ.
Nét chữ rất giống của con gái, thanh tú lại tinh tế, khác xa với nét chữ mạnh mẽ của Phó Thời Hàn, nét chữ nết người, tính cách cũng y hệt.
Suy nghĩ của Tần Dụ tỉ mỉ giống phụ nữ, loại chuyện nhỏ như ngày hôm qua vốn dĩ cấp dưới như cô phải làm, anh ta lại còn tặng quà cảm ơn.
Hoắc Yên đánh giá hộp bánh ngọt tinh tế, nét mặt có chút bất đắc dĩ.
Tô Hoàn bên cạnh ngẩng đầu, cười nói: “Ôi chao, ngay cả bữa sáng tình yêu cũng tặng rồi, Yên Yên, gần đây đào hoa của cậu rất rộ nhé.”
Hoắc Yên thở dài một tiếng, phần bánh ngọt này khẳng định không nên nhận, nhưng nếu trả lại thì quá không nể mặt anh ta. Sau này cô và Tần Dụ còn cần làm việc chung, suy cho cùng quan hệ không nên quá mức căng thẳng.
Đây chính là chỗ khó xử ở nơi làm việc.
Tô Hoàn nhìn cô rầu rĩ, dứt khoát lớn tiếng nói: “Yên Yên, bánh ngọt để tới ăn nhé, tớ vẫn chưa ăn sáng.”
Hoắc Yên vội vàng đưa tới, nhìn cô nàng tỏ ý cảm ơn.
Tô Hoàn giúp cô giải quyết xong của khoai nóng bỏng tay này, nhưng chưa từng nghĩ, ngày thứ hai thứ ba… Liên tục vài ngày sau, sáng nào trên bàn cô cũng sẽ đặt một hộp bánh nhỏ đóng gói cực kỳ tỉ mỉ
Người tặng bánh, là muốn hại cô ăn thành béo ục ịch phải không!
Hoắc Yên thật sự chịu không nổi, lấy dũng khí cầm bánh ngọt vào phòng làm việc của Tần Dụ, chuẩn bị tức giận nhắc nhở anh ta, đừng làm như vậy nữa, đây là đang kéo kẻ thù cho cô đấy, hiện giờ nữ đồng nghiệp ở công ty đều coi cô là đại tình địch, bất kể việc gì cũng cố ý làm khó, công việc của cô đang công khai gặp khó khăn đó.
Nhưng mà, cuối cùng Hoắc Yên vẫn là một cô gái mềm lòng nhẹ dạ, đối diện với khuôn mặt tươi cười của đối phương, cô rất khó làm người ta mất mặt, đành nói với Tần Dụ: “Trước tiên cảm ơn anh, nhưng mong… mong sau này không cần phải đưa tôi những thứ này, đồng nghiệp nhìn thấy rất không hay, hơn nữa tôi cũng không thích ăn đồ ngọt nhiều bơ sữa.”
Tần Dụ đặt tài liệu trong tay xuống, nói: “Ồ, không thích bơ sữa, vậy cô nói cho tôi, cô thích gì?”
Hoắc Yên vội vàng xua tay, nói: “Thật sự không cần, tiền bối, anh không cần đưa tôi những thứ này, đồng nghiệp nhìn thấy ảnh hưởng không tốt.”
Tần Dụ đứng lên đi tới cửa, nhẹ nhàng chốt cửa lại, quay đầu hỏi: “Hoắc Yên, tôi thật sự thành tâm thành ý theo đuổi em, vì sao không cho nhau một cơ hội chứ?”
Lời đã nói ra, Hoắc Yên dứt khoát nói thẳng: “Tiền bối, anh biết tôi có bạn trai.”
Tần Dụ gật đầu, lơ đễnh nói: “Tôi không ngại.”
Không ngại? Không ngại cái quỷ ấy!
Hoắc Yên ngây người, đáy lòng gào thét: Thế nhưng tôi ngại!
Tần Dụ không nhanh không chậm rót nước, đưa cho cô, nói: “Trước tiên em có thể chia tay, tôi đồng ý chờ em.”
“Chia… chia tay…”
Hoắc Yên mờ mịt, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống như vậy, người này có bị bệnh không! Cô đâu muốn chia tay chứ!
Tần Dụ đẩy kính đen trên sống mũi, tiếp tục nói: “Tiểu Yên, em đến tuổi này rồi còn yêu xa, rất vất vả, hơn nữa tương lai nói chuyện cưới gả, cũng không thể cứ ở riêng như vậy, đặc biệt sau khi có con, anh ta là lính phải bảo vệ tổ quốc, em không thể một mình nuôi dạy con cái, mà con cái cũng không thể khuyết thiếu tình thương của ba, những vấn đề này em nên suy nghĩ cho kỹ.”
Quả nhiên Tần Dụ dùng thái độ của tiền bối, chỉ bảo từng bước, làm công tác tư tưởng, đúng là quan tâm cô quá cơ.
Nhưng Hoắc Yên lại hoàn toàn không cảm động, chỉ nói: “Chẳng mấy nữa anh ấy sẽ về, sẽ không xa nhau quá lâu.”
Phó Thời Hàn của cô, là bảo bối quý giá nhất cô cất giữ sâu trong lòng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm vấy bẩn.
**
Mặc dù Hoắc Yên không muốn kéo Phó Thời Hàn vào, nhưng ai bảo bạn trai của cô quá xuất sắc, cho dù anh ở phương xa, vẫn có cảm giác tồn tại.
Buổi sáng hôm đó, Hoắc Yên tới phòng thị trường giao một tập tài liệu, nghe được mấy cô gái đang bàn luận về bài viết của một doanh tiêu hào (blogger) trên Weibo.
“Đẹp trai quá!”
“Còn lên nhiệt sưu (hot search) nữa, bỏ xa đám tiểu thịt tươi nương pháo (*) trên mạng mấy con phố.”
(*) Nương pháo (娘炮): Nữ tính hóa, ý chỉ nam sinh có cử chỉ, tính cách, ngoại hình giống con gái.
“Trời ạ, đơn giản chính là hình tượng bạn trai trong tưởng tượng của tôi, thật rắn rỏi.”
“Thôi đi, cô đâu phải tiên nữ.”
“Hừ, người khác muốn cũng không được! Liếm màn hình liếm màn hình.”
Hoắc Yên có chút tò mò, vừa mới tới gần, liền bắt gặp một người đàn ông đẹp trai trên màn hình.”
Phó Thời Hàn cắt tóc húi cua, đang đi từ cabin máy bay xuống, ảnh chụp nghiêng mặt, mặc dù ngược sáng nhưng vẫn có thể nhìn được đường nét đẹp trai kia.
Cặp mắt đào hoa câu người, ánh mắt sáng rực, nốt ruồi đỏ nhạt nơi đuôi mắt, vì cơ thể cường tráng cứng rắn của anh mà cành thêm thanh lệ rõ ràng.
Anh mặc một thân quân phục màu xanh đậm thẳng tắp, bên dưới là quần đen ôm lấy eo gầy, phác họa dáng người cao ngất mạnh mẽ.
Tài liệu trong tay Hoắc Yên rơi lả tả xuống đất, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mấy người cô gái xung quanh nở nụ cười: “Tiểu Yên, cô thấy anh ấy đẹp trai quá phải không!”
“Cái đó… cái gì vậy?” Hoắc Yên không hiểu hỏi.
Một cô gái giải thích: “Không phải sắp diễn tập quân sự quy mô lớn sao, đây là đợt diễn tập lần đầu tiên của đội không quân số ba, trong tấm ảnh là quân dung nhóm đầu tiên mạng quân sự công bố hôm nay, vị tiểu ca ca này thật sự đẹp trai chọc mù mắt người khác, ảnh chụp cũng đang lan truyền ầm ĩ trên mạng.”
Trong bức ảnh Phó Thời Hàn dường như phát hiện có người đang chụp ảnh anh, anh tháo kính bảo vệ xuống, tay làm động tác bắn tim với máy ảnh, môi mỏng cong lên một ý cười nhàn nhạt.
Bức ảnh như vậy, trong nháy mắt tóm được tất cả trái tim thiếu nữ.
“Anh ấy đang bắn tim với người nào đó, tôi chết mất.”
“Khẳng định không phải là cô, nói không chừng là bạn gái người ta.”
“Miệng quạ đen, mặt mũi đẹp trai đều cống hiến cho tổ quốc rồi, nào có bạn gái chứ.”
“Chờ một chút, chẳng lẽ không ai phát hiện ngón áp út của anh ấy đeo một cái nhẫn sao?”
“Ồ, hình như là vậy! Khóc!”
Hoắc Yên hoảng sợ vội vàng che kín chiếc nhẫn ở ngón tay mình, giao xong tài liệu liền rời đi, trước khi đi thoáng nhìn Từ Gia Lộ, cô ta dường như vẫn luôn cầm điện thoại, phóng to bức ảnh của Phó Thời Hàn lên nhiều lần.
Hoắc Yên run rẩy một chút, trở lại vị trí của mình, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên vị trí đầu trên bảng nhiệt sưu của Weibo chính là —
#Tiểu ca ca đẹp trai nhất diễn tập không quân.
Chủ đề được rất nhiều doanh tiêu hào đăng tải, còn mạng quân sự cũng dùng tấm ảnh của Phó Thời Hàn làm đề tài chính để đưa tin, anh nở nụ cười tỏa nắng rực rỡ và phát ra một nguồn năng lượng tích cực, đích thực cực kỳ phù hợp đại diện cho phong thái của những người lính đương đại.
Hoắc Yên nhìn người đàn ông trong bức ảnh, trong đôi đồng tử đen láy của anh lóe lên ánh sáng, nụ cười rực rỡ như trong quá khứ, vẫn là dáng vẻ niên thiếu năm nào.
Anh đang bắn tim với cô.