Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


“Chẳng phải chỉ là một con chim nhỏ thôi sao, cho ta nhìn một chút cũng không được?” Khuôn mặt tròn của Giang Tử Dương nghiêm lại, ánh mắt phát lạnh “Ngươi thật to gan! Người đâu, lôi nha đầu này xuống cho ta!”



Có thể mở miệng nói như vậy, kể ra cũng can đảm đến khó ngờ.



Tiểu nha đầu tuy rằng tỏ ra e sợ, nhưng trong lòng nàng biết, người trong phủ sẽ không dễ gì nghe theo lời Giang Tử Dương. Quả nhiên, những người khác bắt đầu tiến lên khuyên nhủ, mà mấy người hộ vệ của Giang Tử Dương ở Tĩnh Vương phủ cũng vô cùng cẩn thận, không dám tự ý bắt người. Nói gì thì đây cũng không phải là Giang Nam, không thể thích làm gì thì làm.



Những chiêu này không dùng được cũng không sao, Giang Tử Dương rốt cuộc vẫn là một đứa bé, nó còn vô số chiêu thức khác. Nó chành miệng, oa oa khóc lớn “Các ngươi giỏi lắm, dám bắt nạt hai người bọn ta. Chúng ta đường xá xa xôi đến đây vấn an cữu cữu, vậy mà đến một con chim cũng không cho ta xem. Ta muốn mách mẫu thân ta, để người chém đầu các ngươi!”



Nói gần nói xa, vẫn là đặt hết kiêu ngạo lên mặt chữ.



Giang Tử Dương vừa khóc, đám tỳ nữ thật sự hết cách. Trong phủ đó giờ chưa từng có trẻ con, các nàng tự nhiên cũng không biết cách làm sao để đối phó với chúng. Vì thế mấy người liền liên tục dỗ dành, tỏ ra chính mình lùi một bước.



Điều Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng muốn chính là như vậy. Bọn chúng chùi miệng, miễn cưỡng nói “Ta cũng không phải thật lòng muốn làm khó các ngươi, chỉ cần các ngươi nói cho ta biết con chim kia hiện giờ đang ở đâu là được.”



Mấy người nô tỳ nhìn nhau, do dự một lúc mới mở miệng nói cho hai đứa biết hậu viện đằng sau của Đông Tảo. Ngoại trừ thầm cầu mong đừng xảy ra chuyện, cả đám lúc này chẳng còn biết làm gì hơn.



Đông Tảo hồn nhiên không hề hay biết chuyện này, lúc này vừa mới tỉnh ngủ. Cuộc sống của nó trôi qua cực kì sung sướng, ví dụ như hiện tại, Đông Tảo tinh thần hưng phấn đứng dậy, quay ra ngoài lồng sắt kêu chíp chíp hai tiếng, tỳ nữ béo lập tức biết nó đã tỉnh, ra ngoài mang đến cho nó đồ ăn ưa thích và nước uống mới, chăm lo cho cái bụng của Đông Tảo đến hoàn hảo, không tìm ra chút sai sót.



Tỳ nữ gầy thừa dịp Đông Tảo ra khỏi lồng ăn sáng, lấy lồng chim xuống quét sạch từ trong ra ngoài một lần, lại đem cái đĩa nhỏ đựng chất thải đi rửa sạch.



“Mập Mập nhà chúng ta thật hiểu chuyện.” Tỳ nữ béo cười híp mắt nói “Ăn uống, ngủ nghỉ dễ chăm, cũng không chạy loạn, lớn lên còn có thể đáng yêu vô cùng.”



Đông Tảo nghe nàng nói về chuyện chạy loạn, vốn là chột dạ, thế nhưng nghe đến nửa câu khen mình dễ thương phía sau, nhất thời lại quên chột dạ, vui vẻ quay đầu cọ cọ lên bàn tay tỳ nữ béo tỏ ra thân thiết.



Tỳ nữ gầy thấy vậy, cũng hùa theo “Mập Mập, ngày nào ta cũng quét tước lồng nhỏ cho ngươi, ngươi cũng nên thân thiết với ta chút chứ hả?”



Đông Tảo nghĩ cũng đúng, không thể bên nặng bên nhẹ, liền cọ cọ lên tay tỳ nữ gầy.



Hai người tỳ nữ đã sớm quen với vẻ thông minh của Đông Tảo, được cọ cọ cũng không kinh hãi. Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động.



Tỳ nữ béo vội vã đi đến cạnh cửa, hé mắt nhìn ra ngoài theo khe cửa, đầu lưỡi cong lên chạm lên hàm trên, sốt sắng quay lại “Mau mau thả Mập Mập vào trong lồng!”



“Sao vậy?” Tỳ nữ gầy làm theo, ngoài miệng hiếu kì hỏi.
Tầm mắt của Tiêu Tuy rơi vào trên lồng chim trống rỗng, trong lòng từng đợt từng đợt cuộn trào, nhớ tới hình ảnh Đông Tảo dính người.



Nghe tỳ nữ béo kể xong, Tiêu Tuy mới cúi đầu nhìn hai đứa, giọng nói không cao không thấp “Nàng nói có gì sai không?”



Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng cảm nhận được chuyện không đúng lắm, thế nhưng Tiêu Tuy quanh thân tỏa ra khí lạnh, bọn chúng cũng không dám nói dối, miễn cưỡng gật đầu “Đúng ạ…”



“Vậy thì tốt.” Tiêu Tuy gật đầu, ngữ khí hình như buông lỏng một chút “Người đâu, mang chúng đến Tàng Thư Lâu diện bích!”



[Diện bích: Úp mặt vào tường (?)]



Vừa dứt lời, cũng không biết từ đâu nhảy ra mấy người thị vệ, xách hai tên nhóc như xách gà con, rất nhanh đã phi ra khỏi cổng. Chờ bọn chúng kịp phản ứng lại, đã sớm bị nhốt trong căn phòng nhỏ phía trên đỉnh Tàng Thư Lâu, ngoại trừ một người thị vệ lạnh mặt đứng ngoài canh giữ, thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, ngay cả mấy người thị vệ của mình cũng không biết bị đá đến đâu.



Cứ coi như đã khiển trách hai đứa nhỏ, Tiêu Tuy vẫn khó nhịn mà hờn giận trong lòng.



Con chim mật thám béo kia đã bay đi đâu? Có còn trở về hay không?



Tiêu Tuy tầng tầng nghi vấn, chậm rãi quay về trúc viện. Đông Tảo dính người mặc dù không có lý do, nhưng Tiêu Tuy bây giờ nhớ lại cũng không cảm thấy đáng ghét gì.



Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu như mang Đông Tảo về viện nuôi, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?



Nghĩ nghĩ đã đến nơi, Tiêu Tuy bước qua cánh cổng trúc viện, một con chim béo đã từ trên trời rơi xuống trúng vào trong ngực hắn.



Đông Tảo chịu đủ kinh hách, đợi mãi mới thấy Tiêu Tuy quay về, nó hầu như không chống đỡ được thân mình nữa, mềm nhũn ngã xuống từ trên không trung.



Cũng may Tiêu Tuy phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy nó.



Đông Tảo không còn vẻ linh hoạt sống động như trước, lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, cả người co lại, đau đớn run rẩy.



Tiêu Tuy sợ hãi, hắn lập tức chú ý đến cái chân gãy của Đông Tảo, bước nhanh vào trong phòng kiểm tra những nơi khác trên người Đông Tảo, phát hiện ngoại trừ rụng lông thì cũng không có ngoại thương nào.



Điều này khiến cho Tiêu Tuy cảm thấy thật đáng mừng.