Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 9 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Bốn chiếc xe ngựa nối nhau tiến vào từ cửa thành, dáng vẻ trang nghiêm quý phái, đại biểu người ngồi bên trong cũng không phải người bình thường.



Tĩnh Vương phủ đã chuẩn bị từ sớm, lúc này đang cho người ra bên ngoài nghênh tiếp. Bọn họ vừa ầm ĩ tiến vào trong phố, đã có người chạy về thông báo. Xe ngựa đi đến trước cổng Vương Phủ thì chậm rãi dừng lại, đã thấy hai người hầu đứng sẵn để chờ.



Một đôi song sinh nhà Trường Hoa Công Chúa lần này tự mình đi xa, xung quanh mang theo mười mấy thị vệ. Hai đứa con trai cùng lắm mới chỉ có năm tuổi, trên mặt còn phúng phính thịt, liếc mắt nhìn qua chẳng có chút khí khái khôn lớn, thế nhưng lại được chiều quá sinh hư, từ trên xe ngựa đưa tay đòi người bế xuống, một bộ dạng khó mà đối phó.



Nhà Trường Hoa Công Chúa rất xa, sau khi kết hôn, cuộc sống cũng không quá khác biệt so với nữ nhân bình thường. Hai đứa con trai tên là Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng, lúc ở nhà muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bởi lúc còn bé đã từng đến Tĩnh Vương phủ một lần, cho nên luôn một lòng hướng về kinh thành, tranh thủ dịp cuối năm liền ồn ào muốn đến chơi.



Trường Hoa Công Chúa đến nay chỉ còn lại một mình Tiêu Tuy là đệ đệ ruột, để con ở chỗ nào cũng khó mà yên tâm được, tự nhiên sẽ chọn đưa người tống đến đây. Mặc dù hai người không quá thân thiết, thế nhưng như thế cũng vẫn tốt hơn những người khác.



Nhà chồng của Trường Hoa Công Chúa cũng có giàu có, tuy rằng rời xa kinh thành, nhưng ăn mặc tiêu tốn không thua kém là mấy, thậm chí, trong thư gửi đến còn chỉ ra tỉ mỉ thói quen, khẩu vị ăn uống của hai đứa con trai. Bốn chiếc xe ngựa thì hết ba chiếc dùng để chứa đồ bọn chúng thích ăn, ngay cả đầu bếp cũng không hề tiếc rẻ mà đưa đến một người.



Lúc này, hai đứa vừa xuống xe, trong đầu vẫn nhớ lời mẫu thân căn dặn về tính tình không tốt của cữu cữu, cho nên vừa đến đã biết đường thu liễm, không làm ra chuyện gì khác người.



Đông Tảo từ trong trúc viện bay về trong lồng nằm vật ra một lúc mới cảm thấy cảm giác nóng rực ở cổ họng vơi bớt. Nó đứng phắt lên, thở phào nhẹ nhõm. May mà hết rồi, nếu không thì thật đáng sợ.



Nó xòe cánh, đá móng vuốt vài cái, không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, yên tâm ngồi xuống.



Tỳ nữ gầy và béo lúc này mới một trước một sau đẩy cửa bước vào.



“Haiz, quả nhiên là hai ông trời nhỏ, uống hớp nước mà cũng ngại nóng ngại lạnh….” Tỳ nữ gầy ngẩng đầu thấy Đông Tảo đang nhìn mình, cười nói “Vẫn là Mập Mập nhà chúng ta dễ nuôi.”



Trời từ sáng không có mặt trời, lúc này mới nhô ra khỏi tầng mây chiếu sáng. Vừa hay hôm nay là một ngày không gió, tỳ nữ béo kê ghế tháo lồng chim của Đông Tảo xuống, xách ra sau viện.




Tĩnh Vương phủ luôn luôn yên tĩnh, nhưng sau khi hai ông trời nhỏ đến vào ngày hôm qua thì nhất thời không thể tìm lại được.



Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng dậy sớm, gần như là dày vò hết nô bộc trong Tĩnh Vương phủ, mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm, các loại việc, khiến mấy nô tỳ lao lực quá độ, hận không thể đảo trắng hai mắt ngất xỉu.



Trời rất nhanh đã đến trưa, mấy nô tỳ phụ trách hầu hạ hai tên nhóc con đều nhất nhất nghe theo bọn chúng, chỉ mong không phát sinh chuyện gì.



Giang Tử Dương tuy là ngang ngược kiêu căng, nhưng không thể nói nó không thông minh. Hôm qua tuy rằng quản sự đã nói không cho nó chơi Đông Tảo, thế nhưng nó không hẳn là không để tâm. Hai huynh đệ bọn nó từ nhỏ đã không gì không có được, chỉ cần nhìn trúng thì nhất định phải giành cho được. Từ ngày hôm qua nhìn thấy Đông Tảo, hai đứa đã thấy cực kì hứng thú, nhẫn nhịn chờ đến hôm nay, xác định là kiểu gì cũng phải lấy đến nhìn một chút.



“Hôm qua ta thấy một con chim nhỏ, rất thú vị, đó thật sự là chim cữu cữu nuôi sao?”



Tiểu nha đầu cúi đầu “Đúng là chim Vương gia nuôi ạ.”



Đây là cách nói cả phủ trên dưới đã thống nhất từ trước.



“Ồ.” Giang Tử Dương gật đầu “Vậy con chim kia là giống chim gì? Ta thấy thật mới lạ, ở Giang Nam hình như không có.”



“Cái này..” Tiểu nha đầu hơi nghĩ “Nô tỳ cũng không biết.”



Giang Tử Hằng cười hì hì chen vào nói “Hiện tại con chim kia ở đâu? Ta rất muốn nhìn nó một cái, chỉ nhìn một cái thôi, không làm gì khác đâu.”



“Cái này…” Tiểu nha đầu càng thở dài, không dám từ chối, thế nhưng tự chủ đồng ý thì lại càng không dám.