Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 8 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Hoài nghi của Tiêu Tuy không tránh khỏi liên quan đến Hoàng Đế, dù sao thì Đông Tảo cũng là khi đó Tiêu Diễm ban cho hắn. Trước kia chỉ nghĩ Tiêu Diễm tâm tính trẻ con nổi dậy, giờ nghĩ lại lại e là có nội tình.



Cũng vì thế mà một loạt các hành động thông minh của Đông Tảo lại trở nên càng đáng nghi.



Từ đêm hôm đó tắm cùng Tiêu Tuy xong, Đông Tảo thường xuyên chạy đến trúc viện, chỉ là Tiêu Tuy công vụ bận rộn, mười lần đến thì có đến bảy tám lần không nhìn thấy người. Thi thoảng đụng phải Tiêu Tuy, hắn cũng vô cùng lãnh đạm với Đông Tảo, khiến Đông Tảo hoảng sợ mất mấy ngày, càng nghĩ càng cảm thấy tại mình hôm đó nhảy xuống bể của người ta tắm, khiến người ta không vui, mà không ngờ là mình bị người ta coi thành mật thám chim!



Tranh cãi trong triều đình không giảm đi, mỗi lần đều vì chuyện tăng lương thực cho quân đóng ở phương Bắc. Phương Bắc mười năm trước xảy ra một trận đánh lớn, sau khi bình ổn đến nay cũng chưa từng xảy ra biến động, thế nhưng vẫn được bố trí quân đội hùng mạnh trú đóng ở đó.



Một phần quan viên cho rằng binh lực lớn như vậy là điều không cần, lãng phí bạc của quốc khố. Còn đại đa số thì vẫn tán thành việc tăng lương thực.



“Man tộc phương Bắc trước nay đều thiện chiến, đến nay đã đình chiến được hơn mười năm, đã sớm cho bọn họ cơ hội bồi dưỡng nhân sĩ. Mà năm nay tin truyền báo về, vẫn là nhiều nơi ở phương Bắc đến cỏ còn không mọc nổi, đời sống nhân dân càng ngày càng khốn khổ. Chiến tranh năm đó, cũng không phải do man tộc muốn xuôi nam cướp nước khơi mào ư? Lần này sao chúng ta có thể phớt lờ chuyện này được? Bệ Hạ, người đã quên giáo huấn năm đó rồi sao?”



Trần Khởi Minh không sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Đế, giọng nói trầm thấp gây sự.



Tiêu Diễm bị nói có chút bối rối, hơn mười năm trước y vẫn còn là một con búp bê không hiểu chuyện, mà Trần Khởi Minh cứ năm lần bảy lượt lôi chuyện này ra nhắc nhở y tư chất không đủ, khiến cho y vô cùng bất mãn.



“Trẫm tự nhiên nhớ rõ.” Tiêu Diễm mở miệng, ánh mắt chậm rãi chuyển từ trên người Trần Khởi Minh lên người Tiêu Tuy, muốn nhìn ra phản ứng của hắn. “Chỉ là chuyện tăng lương thực tiền trảm hậu tấu lần trước, trẫm còn chưa phê bất kì tấu chương nào mà đã định, bỏ qua ý kiến của trẫm, chuyện này….”



Y dừng một chút, đang suy nghĩ tìm từ thì Tể Tướng đứng ra khom người nói “Bệ Hạ, chuyện này đáng tội khi quân, đáng chém!”



Trần Khởi Minh đâu sợ chút hù dọa ấy, ông cười lạnh nhìn Tể Tưởng nói “Trữ đại nhân mở miệng khéo léo từ xưa đã có tiếng.”



Lời Trữ Ninh nói ra dọa sợ Hoàng Đế, chém ai? Y bây giờ chả chém được một ai!



“Đa tạ Trần tướng quân đã khen.” Trữ Ninh mặt không đổi sắc, không thèm để ý thể nhưng lại bị Trần Khởi Minh làm cho choáng váng.
Đông Tảo thình lình thấy ánh mắt chăm chú và khuôn mặt phóng đại của Tiêu Tuy, tim thình thịch thình thịch đập, tiểu thuyết nghe hai ngày nay cũng không nhịn được mà bay hết ra ngoài.



Ay da, Đông Tảo cảm thấy mặt mình nóng như muốn chín, cả người sung sướng đến bay lên như hôm đó được ngâm mình trong hồ nước ấm.



Trên người Tiêu Tuy có một luồng khí rất mơ hồ, nhưng Đông Tảo vẫn cảm nhận được rõ ràng, đồng thời cảm thấy có chút hấp dẫn. Nó mơ màng không rõ lắm, thế nhưng phản ứng thân thể lại khá nhanh. Đông Tảo ngoài dự liệu của Tần Tiêu giãy khỏi bàn tay hắn, thế nhưng nó không chạy mà nhảy lên, dùng mỏ mổ vào môi hắn.



Trên sách nói là phải hôn như vậy, Đông Tảo kiếm cớ.



Không những không đau mà còn vì lực đạo của Đông Tảo mà hơi hơi ngứa. Tuy vậy hành động bất thình lình này vẫn khiến Tiêu Tuy ngây ngẩn cả người.



Trong nháy mắt, Tiêu Tuy thậm chí đã cảm thấy mình quên mất Đông Tảo chỉ là một con chim do mình nuôi lớn, mà trong nháy mắt hai người chạm “môi” vào nhau, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt của thiếu niên đã xuất hiện mấy lần kia.



Vì sao lại là y?



Thế nhưng sau khi làm ra hành động này, Đông Tảo cũng là người càng chịu nhiều sự kinh ngạc hơn.



Trên mỏ nó dính một chút nước bọt của Tiêu Tuy, nguyên bản còn cảm thấy không sao, lại không ngờ nước bọt dính trên mỏ nó thoáng cái như lửa cháy mà nóng bừng lên.



Đông Tảo sợ hãi dúi mỏ vào thân mình cọ cọ, sau khi cọ xong thì cả người đều nóng. Không ổn rồi, không chỉ mỏ đau mà cả người cũng đau.



Đông Tảo tuyệt vọng, phạch cái bay lên, liên tục ở trên đầu tường lui về sau, vừa phòng bị vừa tủi thân nhìn Tiêu Tuy đang giật mình đứng trước mặt, mở miệng chỉ trích “Trong miệng ngươi có độc, có độc!”



Hoàn toàn quên mất chính mình mới là người nổi lên sắc tâm muốn đi hôn người ta!