Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 54 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Thời tiết đầu hạ không nóng cũng không lạnh, cả ngày đều rất thích hợp để ngủ. Đông Tảo buồn chán gục xuống bàn, nhìn tỳ nữ béo thêu hoa, mệt mỏi híp mắt lại.



Hai bóng dáng một đen một trắng bỗng nhiên nhào tới giống như chớp giật, không ngừng meo meo kêu loạn.



“Trời đất ơi!” Mèo trắng hai mắt đẫm lệ nhảy lên chân Đông Tảo “Bên ngoài có nhiều quái vật chim muốn ăn thịt mèo không chịu đi lắm!”



Mèo đen cũng run rẩy núp cạnh Đông Tảo.



Cơn buồn ngủ của Đông Tảo bị xua đi một ít. Nó cúi người ôm hai con mèo lên.



“Gì vậy? Sao mà trông sợ thế?” Tỳ nữ béo cười, tay vẫn không ngừng luồn kim.



Đông Tảo đứng dậy “Ta ra xem sao.”



“Đừng đi, đừng đi!” Mèo con bám chặt chân nó cầu xin “Đông Đông mau đóng cửa lại, chúng ta trốn đi rồi đợi Xấu Xa về đánh đuổi chúng nó!”



Xấu Xa chính là chỉ cái người tên Tiêu Tuy không gần gũi với hai đứa.



Đông Tảo nhìn mèo con sợ thành như vậy, trong lòng tự nhiên thấy chột dạ và hổ thẹn với cách giáo dục của mình. Sau này cứ thấy chim là lại như vậy thì sống kiểu gì được?



“Không sao.” Đông Tảo hôn nhẹ đầu mèo con, dỗ dành chúng nó “Ta đi xem thế nào, các con ở trong phòng chờ ta.”



Nói xong, nó liền đi ra ngoài.



Trên cái cây to trong viện quả nhiên có ba con chim đang đậu. Hai trong số đó, Đông Tảo chưa gặp bao giờ. Thế nhưng, nó biết một con. Chính là con chim cái bay về phương nam tránh rét hồi trước Tết. Nhìn bộ lông sáng bóng của nó, hẳn là sống không tệ.



Ngoài ra, hai con chim theo cùng cũng hiển nhiên là nhỏ tuổi hơn nó.



“Ngươi về rồi à?” Đông Tảo vui vẻ “Ngươi chờ chút, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”



Nó nói xong thì về phòng, tìm chỗ thức ăn cho chim mà tỳ nữ béo mới chuẩn bị hôm nay, bưng hết ra rãi dưới gốc cây.



Con chim cái nghi hoặc theo dõi nó, cảm giác âm thanh này rất quen tai, thử gọi một tiếng “Đông Tảo?”


“Vương Gia còn nhớ con chim cái năm ngoái rất thân với Mập Mập không?” Tỳ nữ béo cung kính hỏi.



“Nhớ.” Tiêu Tuy chậm rãi đi đến phòng ngủ chính.



“Hôm nay con chim ấy về rồi.” Tỳ nữ béo cười nói “Còn dẫn theo hai con chim cái khác, có lẽ là đến tìm Mập Mập, nhưng mà Mập Mập không ra, chỉ có công tử mang chút thức ăn ra cho chúng nó.”



“Ừm.” Tiêu Tuy biểu thị đã biết, bước chân đã bước vào đến trong phòng.



Á à! A Xuân này mách lẻo! Đông Tảo tức giận lăn ra giường. Nó rất sợ Tiêu Tuy vừa về đã hỏi chuyện này, cho nên vội vã nhắm mắt lại.



Đông Tảo nằm trên giường giả bộ ngủ, thế nhưng hai con mèo bên cạnh thì ngủ thật.



Bước chân của Tiêu Tuy dừng lại cạnh giường.



Đông Tảo căng thẳng. Nó cảm nhận thấy Tiêu Tuy đang chậm rãi ghé vào, sau đó, nhẹ nhàng nhéo tai nó.



“Sao con chim cái kia lại tới đây?”



Tiêu Tuy không hề thích con chim đó một tẹo nào, vì trước khi biến hình, Đông Tảo quả thực rất thân thiết với nó. Trước đây không nhắc không sao, giờ nhớ lại, Tiêu Tuy lại thấy ghen. Không chỉ thế, nó lại còn dẫn hai con nữa tới!



Đông Tảo thấy việc mình giả vờ ngủ bị vạch trần, lăn lộn ngồi dậy “Nó, nó đói, ta lấy cho nó ít đồ ăn thôi.”



Tiêu Tuy ngoài cười nhưng trong không cười nói “Nói thật.”



“Đông Tảo buồn phiền “Cái đó… Cái đó…”



Nó len lén liếc nhìn Tiêu Tuy, bất chấp nói ra “Nó muốn dẫn con gái đến cho ta xem, nhưng ta từ chối rồi!”



“Dẫn con gái đến cho ngươi xem? Tiện làm nương tử của ngươi luôn à?” Ánh mắt Tiêu Tuy nghiêm lại, nghiêng người áp chặt Đông Tảo.



Đông Tảo bị dồn vào thế nguy hiểm, vẫn cố gắng giải thích “Không phải, nó muốn để con gái nó làm nương tử của ta!”



Sự thật bù trừ lẫn nhau chẳng giải trừ được cơn ghen tuông đang cuộn trào trong lòng Tiêu Tuy một tí nào…