Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 55 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


“Hửm?” Tiêu Tuy hừ mũi, hỏi Đông Tảo “Hai cái này có gì khác nhau sao?”



Đông Tảo nhíu mày suy nghĩ một lúc, phát hiện không khác thật thì lập tức im lặng.



Hơi thở của Tiêu Tuy chậm rãi phả lên mặt Đông Tảo, thiêu đốt gương mặt trắng nõn. Khoảng cách giữa hai người rất gần khiến cho hơi thở cứ quấn quanh. Đông Tảo cố tình muốn lấy lòng, vội chu môi thơm lên miệng Tiêu Tuy. Vốn cứ nghĩ là sẽ biến thành một nụ hôn sâu, nhưng không ngờ, trong nháy mắt môi hai người chạm vào nhau, Tiêu Tuy lại quay đi, tránh khỏi hành động của Đông Tảo.



Tiêu Tuy kéo tay Đông Tảo, cố định trên đỉnh đầu, tay khác luồn vào vạt áo nó thăm dò. Trong lúc vuốt ve lại nhỏ giọng hỏi con chim béo, giọng điệu không rõ hàm ý “Ngươi cảm thấy, tìm một người làm nương tử của ngươi, tốt không?”



Trong lời nói của Tiêu Tuy bao gồm cả ý lạnh thấu xương, đồng thời, ánh mắt thâm trầm chăm chú khóa chặt Đông Tảo, muốn xác nhận sự phủ định từ gương mặt nó.



Thật ra, từ trước đến nay hắn không chỉ không tự tin, mà còn càng sợ Đông Tảo động tâm với những sự lựa chọn ngoài hắn hơn. Cho nên, mỗi lần hắn đụng đến chuyện gì gần gần như vậy là lại cuống hết cả lên.



Nhưng Đông Tảo lại hiểu nhầm ý của Tiêu Tuy, cho rằng hắn thật sự đang hỏi mình có muốn tìm nương tử không.



Nó thở dốc, mở to mắt nói “Ta thấy không tốt.”



Đông Tảo không vui khiến cho Tiêu Tuy nhất thời ngây ra. Hắn còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Đông Tảo hỏi ngược lại “Ngươi cảm thấy ta muốn tìm nương tử sao?”



Rõ ràng một khắc trước hãy còn là bên đuối lí, mà lúc này đã biến thành bộ dạng tức giận.



“Sao…”



Tiêu Tuy ngạc nhiên. Nhưng hắn mới thốt ra được một từ, Đông Tảo đã lại nói không ngừng “Ngươi không muốn làm tướng công của ta? Không có cửa đâu! Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ mơ đi!”



Đến cả uy hiếp, vốn từ của Đông Tảo cũng nghèo nàn. Cuối cùng, nó không biết nên nói gì nữa, chớp chớp đôi mắt ướt sũng. Cái bộ dạng vừa giận dữ xong đã nước mắt lưng tròng trông thật đáng thương.



Do ngây người và bất ngờ nên Tiêu Tuy buông lỏng bàn tay chế trụ Đông Tảo. Thấy vậy Đông Tảo liền dùng sức vùng ra, sau đó, nó lấy can đảm đè Tiêu Tuy xuống dưới, hai chân giang ra cưỡi lên người hắn, khí thế ngút trời.



Nó không thể dùng một tay mà giữ được cả hai tay của Tiêu Tuy cho nên phải mỗi tay giữ một bên. Đông Tảo căng mặt tỏ ra biểu tình hung ác, lắp bắp uy hiếp “Tiêu, Tiêu Tuy, ngươi sống là người của ta, chết là ma của ta, nhớ chưa?”



Đông Tảo đã nói đến thế, thì cho dù nó không trả lời câu hỏi lúc trước, Tiêu Tuy cũng biết rõ đáp án. Tâm trạng nặng nề của hắn nháy mắt mất sạch. Sự ham muốn cuồng nhiệt mà Đông Tảo bày ra lúc này khiến hắn gần như muốn cười lớn, rồi ăn mừng một phen.
“Kì lạ thế nào?” Bạch Vô Thường nói. Trong Tĩnh Vương phủ có đại thần tôn quý, y không muốn quan tâm cũng không được.



Thạch Đầu thấy y mắc câu, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Nó giơ tay vẽ một nét gạch ngang với Bạch Vô Thường, nói “Ngươi mua mứt quả cho ta trước đi đã.”



Chuyện nói có một nửa, ai mà không nghẹn chết? Bạch Vô Thường thật muốn ấn đầu tên tiểu yêu này xuống bùn!



Lại nói Tĩnh Vương phủ, ông lão kì lạ kia quả là đã đi thẳng vào trong. Có điều, ông ta không đi cửa chính hay leo rào, mà là đi xuyên qua tường. Chuyện như vậy xảy ra trước mắt bao người nhưng tuyệt nhiên không có lấy một ai để ý.



Ông ta cứ đi mấy bước lại dừng, nhắm mắt lẩm bẩm, quẹo quẹo rẽ rẽ đến tận khi đến cổng Trúc viện mới mở mắt ra. Đứng trước cổng Trúc viện, ông lão chấn chỉnh lại bộ dáng đĩnh đạc, ẩn vào một góc tường để tiến vào trong viện. Thế nhưng, ông ta cũng không dám tiến vào quá sâu mà chỉ dám đứng ở xa xa phía ngoài cổng, thò đầu vào thăm dò.



Hạ phàm lịch kiếp không hiếm, đủ loại kiếp số muôn hình vạn trạng, có khi đến mấy trăm năm cũng không có người trùng nhau.



Lúc đầu nghe nói, Hoài Tuy Quân hạ phàm chỉ phải trải qua cuộc đời của phàm nhân, vậy mà đến bây giờ, lại bất ngờ dính vào tình kiếp. Chuyện này còn đáng sợ hơn cả chuyện Quảng Bình Quân hạ phàm làm đá lót đường hơn ba mươi năm!



Mà đáng sợ nhất chính là, đối tượng tình kiếp còn là yêu quái?



Ông lão nhìn cái sân trống rỗng, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.



Tiêu Tuy đi ra khỏi thư phòng, quanh người bao bọc một luồng khí lạnh.



Ông khẽ run lên. Không ngờ Tiên Quân trên trời lạnh lùng, sau khi hạ phàm vẫn không hề thay đổi.



Vậy mà tên tiểu yêu kia cũng dám chọc vào? Ông lão do dự, đột nhiên thấy Tiêu Tuy dừng bước nhìn về phía mình.



Tuy biết đối phương lúc này không thể thấy mình, ông lão vẫn cứng người, trốn sang một bên.



Chỉ trong một chớp mắt nhưng ông đã thấy lạnh từ đỉnh đầu xuống đến gan bàn chân!



Ông gần như khẳng định mà nghĩ “Nào có yêu quái nào chịu được chuyện này chứ? Lời đồn đúng là gạt người mà!”