Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 56 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Ông lão nhìn Tiêu Tuy đi vào bên trong, không cần cử động cũng có thể mở rộng tầm nhìn trông theo.



Bên trong có một thiếu niên đang nằm trên giường, hai tay tỳ dưới cằm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tuy.



Khí lạnh trên người Tiêu Tuy một khắc trước giống như băng đá gặp ánh mặt trời, hóa thành nụ cười ấm áp. Hắn ngồi xuống cạnh giường, hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn thiếu niên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, trong động tác lộ rõ vẻ quý trọng và bảo vệ.



Ông lão thầm tắc lưỡi, nhưng không ngờ, chưa đến một giây sau, chuyện đã xảy ra biến đổi. Thiếu niên kia trừng mắt lên nhìn Tiêu Tuy, rồi gạt tay hắn ra.



Ông không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy chưa được bao lâu, Tiêu Tuy đã bị thiếu niên đuổi ra khỏi phòng một cách chật vật, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.



Thiếu niên đuổi được người xong, tự mình đỡ eo, trở người nằm úp sấp trên giường, vẻ mặt giận dữ, miệng lầm bầm không biết nói gì.



Ông lão tập trung tâm trí, nháy mắt đã hiện thân trong phòng.



Ông cứ nghĩ mình ẩn thân rất tốt, mà không ngờ thiếu niên vừa ngẩng đầu đã lập tức liếc mắt nhìn về phía mình.



Đông Tảo bất chấp mông đau eo đau, bật dậy lui về sau hai bước, đề phòng nhìn đối phương “Ông là ai?”



Ông lão giật mình “Ngươi nhìn thấy ta à?”



Cho dù là yêu quái đã tu luyện ngàn năm, gặp ông ta cũng không thể chỉ cần liếc mắt đã thấy. Do đó, điều đầu tiên mà ông lão nghĩ tới chính là: Tên tiểu yêu này công lực thâm hậu, e là không phải loại yêu quái thông thường!



“Thấy.” Đông Tảo cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, bèn thăm dò hỏi “Ông cũng là yêu quái muốn tu tiên sao?”



“Yêu quái gì chứ…” Ông lão thầm nhủ, vọt đến trước mặt Đông Tảo, ngón tay chỉa vào giữa hai đầu lông mày của nó, một luồng khí tức quen thuộc lập tức chui ra.



Khắp người Đông Tảo đều là tiên khí. Điều này đã nói cho lão hay, nó không phải bất kì loại yêu quái nào.



“Thật kì lạ…” Ông lão cười. Dưới ánh mắt kinh sợ của Đông Tảo, nụ cười vừa mới tràn ra đã lập tức cứng đờ.



Bởi vì, tiên khí chui ra từ người Đông Tảo không hề thân thiện với ông ta chút nào! Trong nháy mắt, chúng đột nhiên lóe lên thành một luồng ánh sáng xanh chói mắt, vây chặt lấy ông.
Ba chữ “nhóc đáng yêu” này nếu như để người không nên nghe nghe thấy, thì tên quỷ con này có đến mười cái mạng cũng không thoát được.



“Ồ.” Thạch Đầu rất biết nghe lời nói “Không biết nhóc đáng yêu Đông Tảo đang làm gì nhỉ.”



“Ngươi nói xem, sao da mặt ngươi dày thế chứ!” Bạch Vô Thường rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giơ chân đá Thạch Đầu ngã lăn khỏi hòn đá.



Yêu quái da dày thịt béo, bị đá mạnh hơn cũng chẳng đau.



Thạch Đầu nhanh nhẹn bảo vệ xâu mứt quả, vỗ vỗ bụi đất trên người “Nếu như ngươi làm rơi xâu mứt quả của ta thì ngươi phải đền ta xâu khác đó.”



Sau đó, nó mới trả lời câu phía trước của Bạch Vô Thường, hừ nói “Ta da mặt dày đâu mà dày? Rõ ràng là các ngươi cứ thích ra vẻ, cứ thích giả bộ đoan chính đấy chứ. Nói gì cũng che che giấu giấu, ngươi thử đặt tay lên ngực hỏi xem Đông Tảo có đáng yêu không?”



Câu này, nếu Bạch Vô Thường nói thật, thì đúng là không nói ra được.



Thạch Đầu thành công khiến Bạch Vô Thường nghẹn họng, nhàn nhã nằm lại lên phiến đá, vắt chéo chân, thận trọng liếm xâu mứt quả.



Bạch Vô Thường dựa vào thân cây, liếc mắt nhìn tên tiểu yêu.



Y đã từng thấy rất nhiều yêu ma quỷ quái có ngoại hình xấu xí, thế nhưng Thạch Đầu không thế. Có lẽ là do ngoại hình của nó đa phần giống với mẫu thân mình. Ngũ quan tinh tế, chỉ cần che đi hai cái sừng nho nhỏ trên đầu là hoàn toàn có thể biến thành một thiếu niên người phàm tuấn tú.



Lúc này, ánh sáng màu vàng cam bao phủ lên Thạch Đầu, tôn lên đường cong nhu hòa quanh thân nó, khiến cho nó có phần đáng yêu.



Bạch Vô Thường hơi sững sờ, nhìn không rời mắt.



Thạch Đầu nuốt một miếng mứt quả, ngâm nga hát lên điệu hát dân gian. Bạch Vô Thường tỉ mỉ lắng nghe “Ai ya ya nhóc Đông Tảo nha… Hôn hôn mặt ngươi nha… Ngươi đừng có trốn nha…”



Đáng yêu cái rắm!



Bạch Vô Thường đạp nó không do dự.