Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 66 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Thời tiết của Thiên Cung không thay đổi như dưới hạ giới, khắp nơi thường có cảm giác giống như ảo ảnh không chân thực. Khái niệm trời tối ở đây cũng không rõ ràng, càng không có sự chuyển đổi khí hậu giữa bốn mùa.



Trong hoa viên, cho dù đã gần chạng vạng, sắc trời vẫn hãy còn sáng.



Đông Tảo chăm chú nhìn bàn cờ, quân cờ trong tay đã nắm một hồi lâu mà chưa biết hạ đâu.



Đại Bảo ngủ trưa dậy, nhớ tới bộ dạng không tiền đồ của Nhị Bảo, nhanh chóng chạy qua.



Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã suýt ngã ngửa. Nhị Bảo ngồi xổm bên cạnh bàn đá xoa xoa mặt mèo trắng, cười tít cả mắt. Đại Bảo vừa thầm mắng tên đệ đệ ngu ngốc, vừa liếc mắt nhìn qua bàn cờ.



Không biết đã chơi bao lâu mà trông cứ như vừa bắt đầu. Theo như tình thế trên bàn, có thể thấy là hai bên tương đương. Thế nhưng thực tế vẻ nhíu mày của Đông Tảo và thoải mái của Hoài Tuy đã chứng minh sự chênh lệch giữa hai người.



Đạo Bảo nhớ Hoài Diễm Quân cũng thường hay chơi cờ với Tiên Quân. Thời gian chưa kịp uống một tách trà đã thua đến oa oa kêu gào, không cam lòng đòi chơi lại. Mỗi lần như thế, Tiên Quân chỉ lạnh lùng đáp “Lần sau luyện tốt rồi hãy tới!”



Cũng không quan tâm Hoài Diễm Quân có muốn hay không, một mực ép người quay về khổ luyện.



Tiên Quân làm người chính trực, đối với ai cũng thế. Đại Bảo không nhịn được mà băn khoăn ngó nhìn Đông Tảo, có thể cảm nhận thấy y đang bối rối không biết đi nước nào.



“Ừm.” Đông Tảo do dự một lúc, rốt cuộc đặt quân cờ xuống một vị trí vu vơ nào đó.



A! Hai mắt Đại Bảo sáng lên, cho dù tầm nhìn nó hạn hẹp, nó cũng có thể nhìn ra nước này đi sai rồi. Tiên Quân chỉ cần hai bước nữa thôi, là đến cả cơ hội cứu vãn Đông Tảo cũng không còn. Ván này nhất định sẽ thua.



Đại Bảo giữ điều này lại trong lòng, chờ mong Đông Tảo bại trận, để Nhị Bảo thấy được đối phương không hề hoàn mỹ.



Hoài Tuy nhìn bàn cờ, tay chậm rãi đặt quân cờ xuống. Dưới ánh nhìn chăm chú của Đại Bảo, hắn thậm chí còn đi một nước cờ tệ hơn cả Đông Tảo. Tự mình dâng non nửa số quân cờ vào miệng Đông Tảo.



Vẻ mặt Đông Tảo quả nhiên không ngập ngừng như trước nữa mà chậm rãi thả lỏng.



Đại Bảo lại nhìn sang bên cạnh bàn cờ, phát hiện Tiên Quân đang nắm tay Đông Tảo.



Thực là không nhìn nổi nữa!



Đại Bảo cảm thấy cả thế giới giống như tràn đầy mùi vị bi thương. Nó quay đầu định đi thì Hoài Tuy bỗng nhiên gọi “Đức Ninh.”
Bà cúi đầu, chén trà cũ kĩ bọn họ trả lại cho bà đã biến thành hai thỏi vàng ròng chói mắt tự lúc nào.



Sau khi loanh quanh trên đường, Đông Tảo khóc mệt liền ghé vào lòng Hoài Tuy ngủ say.



Nó mơ một giấc mơ rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp. Chính là lúc nó còn ở nhân gian, vừa mới được sinh ra, mẫu thân đã dùng đôi cánh ấm áp của mình để ôm lấy nó.



“Con của ta.” Đông Tảo nghe tiếng bà nhẹ nhàng hát “Là con chim tốt nhất tốt nhất trên đời này. Sau này, cho dù các con có rời đi đến nơi đâu, các con cũng đừng quên mất điều này.”



Hôm sau, Đông Tảo lấy lại tinh thần.



Nó nhìn con mắt sưng sưng trong gương, không nhịn được mà giơ tay dụi dụi.



“Ta đột nhiên nhớ ra.” Đông Tảo nói với Hoài Tuy “Hôm qua, chúng ta còn rất nhiều chuyện quên chưa làm.”



“Hửm?” Hoài Tuy đứng sau chải đầu cho nó “Chuyện gì?”



“Ta chưa đi thăm A Hồ. Cả A Xuân, A Phương ta cũng chưa gặp. Thạch Đầu nữa, không biết giờ nó tu luyện thế nào rồi.” Đông Tảo trôi chảy nhắc đến những người bạn của mình “À, còn mèo đen, còn con chim cái kia, ta cũng thấy nhơ nhớ.”



A Hồ, một con hồ ly tinh làm bạn với Đông Tảo hơn mười năm, lại còn đặt tên cho Đông Tảo.



Thạch Đầu, một tên tiểu yêu thèm muốn Đông Tảo không hiểu thụ thụ bất thân là cái gì.



Con chim cái, một con chim mưu mô muốn đem con gái mình gả cho Đông Tảo làm nương tử.



Mèo đen, một con mèo suýt thì ăn thịt mất Đông Tảo.



Lúc này, ngoại trừ A Xuân và A Phương không khiến Hoài Tuy ác cảm, mấy người khác đều là đối tượng ghen tuông và không ưa của hắn!



Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Đông Tảo, Hoài Tuy chỉ có thể nhịn một bước, đồng ý.



“Vậy thì đi.”