Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 67 :

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Người đầu tiên tìm thấy là mèo đen, lúc ấy, nó đang mang bầu, ngồi phơi nắng trên nóc một nhà phú viện, trông có vẻ béo hơn một chút.



Hoài Tuy ẩn thân rồi ôm Đông Tảo lên nóc nhà. Nó cẩn thận ngồi xuống, muốn hỏi mèo đen có còn nhớ mình hay không. Mèo đen nghe thấy tiếng động liền mở mắt nhìn “Đông Tảo?”



Nó lập tức hoạt bát, tì chân lên đùi Đông Tảo.



Mèo không nói được tiếng người, cho nên không bị ảnh hưởng bởi biến đổi trong nhân gian, không quên đi Đông Tảo.



So với lúc Đông Tảo rời đi, mèo đen đã già hơn rất nhiều.



“Hóa ra Tiểu Hắc với Tiểu Bạch được ngươi mang đi à?” Mèo đen dù không quá bảo vệ con mình, nhưng nó vẫn nhớ rõ chuyện về chúng, nói “Lúc trước ta có về Vương Phủ tìm ngươi, nhưng không hiểu sao nơi đó lại thay đổi.”



“Đây có lẽ là lần mang thai cuối cùng của ta. Nhà ta cũng tìm xong, chính là chỗ này. Nữ chủ nhân chỗ này rất lương thiện, hôm qua, ta còn nghe nàng nói muốn nuôi mèo con. Chờ ta sinh xong, cai sữa, ta sẽ lại đi.”



Giọng điệu mèo đen bình thường, nhưng sự xem nhẹ sinh tử trong lời nói của nó lại khiến Đông Tảo nặng lòng. Mà nặng lòng hơn cả, chính là nó mới đi có mấy ngày, bạn bè nó đều đã bắt đầu già đi.



Nó ôm mèo đen vào lòng, dùng phương pháp dỗ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch để gãi gãi cằm mèo đen.



Mèo đen lười biếng duỗi eo, nhắm hờ mắt nói với Đông Tảo “Mẹ ta là mèo hoang trên núi, sau khi sinh ta không lâu, đã bị sói bắt ăn thịt do muốn bảo vệ ta và huynh đệ tỷ muội. Kể từ đó, ta liền thấy, sinh con đúng là một loại gánh nặng.”



“Thế nhưng, hết cách rồi. Ngươi nói xem, năm nào ta cũng đến mấy phủ viện giàu có để sinh, đợi sinh xong, cuộc đời chúng sẽ không quá cơ cực, có đúng hay là không.”



“Ừ.” Đông Tảo cúi đầu đáp “Ngươi yên tâm, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sống tốt lắm.”



Trong viện truyền đến một trận hô hào. Một tiểu tỳ nữ cầm thức ăn cho mèo đến gọi mèo đen.



“Giờ ngươi đi, chắc chúng ta sẽ không còn gặp được nhau nữa.” Mèo đen nhảy ra khỏi lòng Đông Tảo, đến sát mép ngói. Nó quay đầu nhìn Đông Tảo “Tạm biệt, Đông Tảo.”



Đông Tảo không tìm được con chim cái, vì nó đã mất từ lâu. Cuối cùng, Đông Tảo chỉ có thể tìm thấy đứa con gái mà năm đó nó từng có cơ hội gặp mặt.



Không ngờ, nó cũng hãy còn nhớ rõ về Đông Tảo.
“Phải đến bảy năm rồi ta không được thấy ngươi.” Thạch Đầu rót trà cho Đông Tảo và Hoài Tuy. Tuy là vừa nãy, mỗi lần nó muốn nắm tay áo Đông Tảo đều bị Hoài Tuy ngăn cản, nhưng nó vẫn can đảm y như ngày xưa, nói với Đông Tảo “Ta nhớ ngươi lắm đó Đông Đông.”



“Ta cũng nhớ ngươi.” Đông Tảo đáp lại lời thăm hỏi của bạn bè.



Thạch Đầu hí hí cười, cả mặt hồng hồng.



Hoài Tuy ngồi cạnh, lông mày giật giật, hôm nay, hắn không biết đã khắc chế cảm xúc muốn giết người bao nhiêu lần.



“Các ngươi ngồi đi, ngồi đi.” Cũng may, Thạch Đầu vẫn biết giữ chừng mực. Nó đã trở nên chững chạc hơn, biết nhân lúc Hoài Tuy chưa phát tác đứng dậy đi vào buồng nhỏ, bùm bụp chặt xương “Ta nấu cơm, lát nữa lão Bạch cũng qua ăn đấy.”



Trên tường đá có một lỗ nhỏ, trong lỗ luồn qua một ống trúc nhỏ. Thạch Đầu gỡ miếng vải trên miệng ống trúc ra, nước liền ào ảo chảy xuống.



Thạch Đầu nhanh nhẹn rửa rau, luôn miệng nói “Vừa hay hôm qua ta săn được một con thỏ với một con lợn rừng, đem đi đông lạnh. Lát lấy ra luộc rồi ăn. Lần trước vào thành có mang ít rượu về, may mà chưa uống hết.”



Đông Tảo ngốc nghếch chưa từng giặt đồ nấu cơm, là một người có phúc hưởng. Lúc này, nó thấy Thạch Đầu làm thì vô cùng tò mò, thích thú đứng cạnh quan sát.



“Rửa như vậy à? Oa, hóa ra là làm như vậy à?”



Tiểu ngốc vây quanh tiểu Thạch Đầu cảm thán, làm cho Thạch Đầu sướng nổ mũi, hưng phấn muốn dựa vào tài nấu nướng mà giữ chân Đông Tảo. Đông Tảo cũng cổ vũ nó. Vì thế, một người cứ ra sức khoe, một người cứ ra sức khen.



Lúc Bạch Vô Thường đến, thấy Thượng Tiên sầm mặt ngồi uống trà, còn Đông Tảo thì không ngừng nói lợi hại.



Thạch Đầu đảo nồi như muốn đảo bay miếng thịt khô lên trời, không cần nhìn cũng biết giờ nó đang lâng lâng thế nào.



Sắc mặt Bạch Vô Thường cũng nhất thời sầm xuống.



Hoài Tuy ngồi trên ghế thầm nghĩ: Nếu như bóp chết nó, Đông Tảo sẽ buồn. Ta nhịn!



Bạch Vô Thường đứng ở cửa thầm nghĩ: Muốn đánh cái tên ngốc Thạch Đầu kia một trận, nhưng lại sợ mình đau lòng. Ta nhịn!