Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta
Chương 68 :
Ngày đăng: 23:59 21/04/20
Lần trước gặp A Xuân và A Phương, hai người bọn họ đã không còn nhớ mình là ai, cho nên lần này đến gặp, Đông Tảo rất sợ hãi. Nó chỉ dám trốn trong góc phòng không lộ mặt.
Nhân gian qua bảy tám năm, A Xuân và A Phương đã không còn trông giống như trong kí ức của Đông Tảo nữa. A Xuân vẫn ở trong Tĩnh Vương Phủ. Hai năm trước, nàng được gả cho con trai của một quản sự nhỏ, rồi sinh con. Đến nay con cái đã gạo nếp đều đủ, sống thật sự rất tốt.
Đông Tảo hóa thành hình chim, chậm rãi bay đến cái cây gần nàng.
Một đứa bé đang chơi dưới gốc cây ngửa đầu nhìn Đông Tảo, oa một tiếng mở to mắt, kéo A Xuân “Mẹ, có con chim nhỏ kìa.”
A Xuân nhìn theo tay đứa bé, thấy một con chim trắng trẻo mập mạp đang chăm chú nhìn mình.
Nàng ngây người, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân quen. Trong lúc nàng suy nghĩ, con chim béo kia đã bay xống, đậu trên vai nàng.
“Trông béo tròn như vậy, hay là gọi Mập Mập đi.” Trong đầu A Xuân lóe lên.
Là ai nói? Nói lúc nào? Sao nàng không nhớ ra?
“Mập Mập…?” Nàng thì thào gọi, thấy con chim nhỏ vỗ vỗ cánh, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
“Chíp chíp.” Đông Tảo cất tiếng nói, A Xuân không phản ứng, thế nhưng đứa bé bên cạnh nàng lại ngây người.
Lúc này, một người nam tử từ ngoài đi tới, cười nói với A Xuân “Hôm nay ta hỏi lão Trần, chuyện lần trước nói có đến tám phần là sẽ được, bên ngoài đang có một chức vị nhàn hạ để trống. Nếu như có thể giúp nàng nhận được, nàng sẽ không cần ở trong phủ bí bách cả ngày nữa. Nhà chúng ta cũng còn một căn nhà nhỏ bên ngoài, ta đi lại rất tiện, đến lúc ấy, chúng ta chuyển ra ngoài đi, không cần ở đây chen chúc với cha mẹ nữa.”
Y bước đến trước mặt A Xuân, thân thiết đặt tay lên vai nàng.
A Xuân nói “Vậy thì thật tốt! Ở đây có một con chim…” Nàng nói rồi quay đầu nhìn, thế nhưng chỉ thấy bóng Đông Tảo giương cánh bay đi.
“Định hỏi chàng có từng thấy hay chưa, không hiểu sao thiếp cứ thấy nó quen mắt.”
Nam tử cười, vỗ vai A Xuân, rồi về phòng thay y phục.
Ve râm ran kêu, thời tiết nóng bức của mùa hè bị tán cây ngăn trở. Lúc A Xuân sắp không để ý đến chuyện con chim bất ngờ xuất hiện nữa, bé con bên cạnh nàng lại lên tiếng “Mẹ, con chim vừa nãy nói với con là “Thấy ngươi sống tốt ta rất yên tâm”! Nó trông thế mà lại biết nói!”
A Xuân trừng mắt “Nói với con lúc nào?”
Bé con đáp “Lúc nó chíp chíp ấy ạ.”
A Xuân giơ tay nhéo mặt cho con, vẻ mặt giận dữ nhưng không nén nổi nụ cười “Cái thằng nhóc này, suốt ngày nói linh tinh, chim thì sao mà nói được chứ?”
Bé con ôm má đứng phắt dậy, chạy sang một bên cãi “Ai nói không? Thế mấy chuyện thần tiên quỷ quái mẹ kể cho con nghe đều là giả sao? Mẹ lừa con sao?”
Bầu trời trong xanh, có tiếng con trẻ văng vẳng vọng lại.
“Con chim kia có thể nói, nhất định là chim thần…”
“Kì lạ.” Hắn nghe Đông Tảo nói với Hoài Tuy, nhưng mơ hồ như cách một tầng hơi nước “Một người có thể biến từ rất chăm chỉ thành lười biếng, còn người này lại có thể biến từ lười biếng thành chăm chỉ nha.”
“Một âm một dương, vốn là để hỗ trợ nhau.” Hoài Tuy xoa đầu Đông Tảo.
A Hồ suy sụp ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không nói, cả người im lặng như mất hết sinh khí.
Chạng vạng, mặt trời xuống núi, lưu lại vầng sáng rừng rực phía trên mặt đất.
Đúng lúc A Hồ sắp không nhịn được nữa, một thanh âm vội vã từ trên trời vọng xuống “Ta, ta, ta, ta tới đây!”
Thanh âm này rất quen thuộc! Giọng điệu cũng rất quen! A Hồ ngẩng đầu, khó tin nhìn lên, chỉ thấy một Tiên Quân không hề có phong thái nhào về phía mình, chui vào lồng ngực mình, ôm mình.
“Lúc trước ngươi nói, cho dù ta biến thành bộ dạng gì cũng chấp nhận, giờ không được nói xong không giữ lời đâu đấy!”
Hoài Diễm xấu xa nói.
Cả người y tràn ngập mùi vị khiến A Hồ an tâm. Rõ ràng, y chỉ dùng hình dáng khác để đứng trước mặt hắn. A Hồ nghĩ mình đang mơ, ngập ngừng không dám ôm lại.
Hoài Diễm ngẩng đầu, có chút sợ nhưng không để lộ ra, thăm dò hỏi “Ngươi hối hận sao?”
A Hồ đột nhiên vươn tay ôm chặt Hoài Diễm, nghẹn ngào “Ngươi, ngươi đúng là đáng ghét!”
Hoài Diễm cảm thấy có giọt nước rơi trên mặt mình, nóng bỏng đến khó mà chịu nổi.
Bốn người rời khỏi cửa cung.
Trong cung trừ Tiêu Diễm, căn bản không có gì đáng để A Hồ lưu luyến.
“Không cần quan tâm đến tuổi tác, cũng không cần quan tâm đến yêu khí của ngươi, sau này chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.” Hoài Diễm kéo tay A Hồ nói “Ngươi vui không?”
“Vui.” A Hồ dễ tính, cũng không có vẻ tức giận vì bị lừa dối gì đó khi đối diện với sự thay đổi này. Ánh mắt hắn theo sát Hoài Diễm, giống như không nhìn một cái là y sẽ chạy mất.
Hoài Tuy ở cạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Hoài Diễm, cúi đầu cười nhạo, khiến Hoài Diễm không phục.
“Huynh cười cái gì mà cười!” Y đắc ý nhìn Đông Tảo, hòng tìm ra chút chứng cứ thuyết phục phản bác Hoài Tuy “Lúc trước đệ kêu huynh hạ phàm lịch kiếp, huynh còn nói cái gì mà vô nghĩa cơ mà. Nếu như vô nghĩa thế, thì con chim này huynh đưa ta đi, ta và A Hồ sẽ đối xử tốt với nó.”
Hoài Tuy ôm vai Đông Tảo, không giận đáp “Cái này quả thực rất thú vị, nhưng mà thú vị nhất chính là, lúc ở trên thiên giới, đệ không muốn khất phục làm đệ đệ ta. Đến khi hạ phàm rồi, lại còn biến thành cháu ta, kém hẳn một bậc, đệ nói xem, có tức không cơ chứ?”
“Huynh lại chọc đệ!” Hoài Diễm giận giơ chân “Làm ván cờ phân định thắng thua đi!”
Bóng dáng bốn người lúc ẩn lúc hiện, hỉ nộ ái ố nơi trần thế ngày trước biến thành những điều quá mức nhỏ nhặt. Quá khứ không liên quan đến họ, tương lai lại càng không…