Tiểu Phú Bà
Chương 252 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Từ Giai âm thầm tức tối, Tô Mạn Lệ hiện tại công nhiên dìu dắt Bộ Hành, nếu cô muốn đuổi việc cô ta vì lý do sai lầm trong thời gian thử việc thì có chút khó khăn, cô ngẫm lại phải tìm biện pháp khác mới được.
Sau cuộc họp, không khí hôm nay có chút kỳ lạ.
Rõ ràng nhất là việc Giang Kỳ Nhã nói chuyện với Bộ Hành rất lịch sự.
Tan tầm, Tô Mạn Lệ thậm chí trước mặt mọi người nói Bộ Hành: “Chị mời em ăn cơm nhé! Chị muốn nói với em vài chuyện về công việc.”
Bộ Hành cũng không khách khí, cầm túi đi theo cô ấy.
Tô Mạn Lệ dẫn cô đến một nhà hàng Nhật trong trấn nhỏ.
Hai người đang đi lên tầng thì thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, gặp Chu Mộ Tu từ bên trong bước đến, Ngô Vi đi theo phía sau, như đang bàn bạc việc gì đó.
Tô Mạn Lệ có chút ngoài ý muốn, tiến đến chào hỏi, “Chu tổng!”
Chu Mộ Tu đi tới, hơi hơi mỉm cười, “Giám đốc Tô cũng tới đây ăn cơm à?”
“Vâng.” Tô Mạn Lệ ôm lấy một bên người Bộ Hành, vừa giới thiệu vừa cười, “Đây là thiết kế mới đến của Bella, tên Bộ Hành.”
Bộ Hành nhẹ nhàng buông tay bị Tô Mạn Lệ kéo, không thể nhìn thẳng nam nhân tối qua điên cuồng cùng cô cả đêm.
Chu Mộ Tu ưu tú liếc mắt nhìn Bộ Hành giật khóe miệng, hơi gật đầu, rồi đi xuống tầng.
Tô Mạn Lệ xoay người quan sát Bộ Hành, thấy trên mặt cô không có biểu cảm gì, Tô Mạn Lệ miệng tươi cười, thân mật kéo cô tiến vào ghế ngồi.
Hai người gọi một ít đồ ăn và trà.
Bộ Hành ăn cơm cùng Tô Mạn Lệ khoảng hai giờ, phần lớn Tô Mạn Lệ nói, Bộ Hành ngồi nghe.
Tô Mạn Lệ chân thành tâm sự với cô, coi như thành thật với nhau.
Bộ Hành tự nhiên cũng suy nghĩ, không ai sẽ đi tâm sự với cấp dưới mới đi làm được hai ngày, huống chi cô cũng có thể phấn đấu lên vị trí giám đốc thiết kế này.
Khi hai người tạm biệt, Bộ Hành nhận được WeChat của Chu Mộ Tu: “Tôi chờ em ở cửa.”
Bộ Hành cho rằng anh ta đợi ở cửa nhà hàng, ra tới cửa vẫn không nhìn thấy.
Ra bãi đỗ xe lấy xe cũng không thấy anh ta, cũng không tính toán đi tìm, lái xe rời đi. Trở lại Dật Cảnh Hoa Đình, dừng xe từ gara đi lên nhà.
Trong khu vườn hai bên lối vào có khóm hoa tịch mai lớn, được trang trí bằng những đóa hoa màu vàng, tỏa hương thơm. Bộ Hành nhìn thấy thích, hái xuống một nhánh, cài lên khuy áo khoác, đi vào thang máy.
Vừa đi ra khỏi thang máy, đã thấy anh ta đứng ở cửa, tay bỏ túi quần, nhìn thanh thản. Chờ đợi không hề nôn nóng, thấy cô thậm chí còn hơi hơi mỉm cười.
Bộ Hành chợt nhớ ra, hóa ra anh ta nói chính cửa nhà cô.
Cũng không biết anh ta đến từ khi nào?
Cô lấy ra từ trên áo khoác xuống nhánh tịch mai màu vàng kia, “Tặng cho anh.”
Chu Mộ Tu nhướn mày, sáng mắt lên.
Bộ Hành cười, “Hoa tươi tặng cho người đẹp!”