Tiểu Phú Bà
Chương 26 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
“Đây là hoa gì?”
Chu Mộ Tu duỗi tay nhận lấy, chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, hơi ngạc nhiên, vì nhìn cô mặc cũng nhiều áo sao tay lại lạnh vậy chứ.
Bộ Hành nhếch lên khóe miệng, “Tố tâm tịch mai, ở dưới tầng đấy!”
“Tố tâm sao?” Chu Mộ Tu cảm thấy tên này rất có ý nghĩa, thậm chí cảm thấy cô cũng chính là người tố tâm, không luộm thuộm không nản lòng, thong dong bình tĩnh.
Anh đưa hoa lên mũi ngửi, mùi hương thanh nhẹ, nhớ tới lúc sáng trên quầy bar ở nhà cô cũng nhìn thấy một lọ hoa được cắm tỉ mỉ khéo léo ở trong nước.
Thuận miệng hỏi: “Bình hoa trong nhà với hoa này giống nhau hả?”
Bộ Hành gật đầu, “Nhà hàng xóm bên cạnh tỉ mỉ trồng mấy bồn hoa lớn, cắt ít cành thành hoa cắm tặng cho tôi, nói dăm ba ngày thay nước một lần thì có thể để được rất lâu, tôi cảm thấy trưng bày tại đó rất đẹp.”
Chu Mộ Tu tâm tư suy nghĩ, một bình hoa đẹp thế này ngay cả người như anh không hiểu gì về hoa cũng phải đứng lại nhìn, vị hàng xóm này thật tốn tâm tư!
Bộ Hành không chú ý anh suy nghĩ gì, chỉ nhìn đến phía sau anh ấy còn có một túi du lịch màu đen, khẽ chau mày, “Anh nghĩ đây là khách sạn sao?”
Chu Mộ Tu cúi đầu nhẹ ngửi nhánh hoa trên tay, nghe vậy mắt cười cười, “Có hài lòng với dịch vụ tối qua không?”
Nhìn anh ấy cố ý ngả ngớn mà cười, Bộ Hành trong nháy mắt có chút ngây người. Cánh cửa dẫn đến hành lang chưa đóng, có cơn gió lạnh thổi tới, lập tức trái tim cô bị gợi lên, tạo nên gợn sóng nhẹ nhẹ.
Anh ấy so với lúc sáng đã thay quần áo, bây giờ anh mặc khoác dài màu xám. Các điểm trên khuôn mặt so với lần đầu tiên gặp còn tuấn tú hơn, tóc đen ngắn, vài sợi tóc rũ xuống phía trước đầu. Tay phải cầm nhành hoa, tay trái cầm nhẹ đỉnh nhành hoa, màu vàng của đóa hoa nhỏ chiếu vào anh mang theo ý cười trên miệng.
Anh ấy giống như niêm hoa nhất tiếu ngọc diện lang quân, một ánh mắt một động tác đều có thể làm người khác phương tâm ám hứa*.
(*Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.)
Cũng may cô chỉ có một trái tim, tình yêu này không phải sự thật, đây chỉ là trò chơi. Cô thoát khỏi suy nghĩ, lúc này mới để ý anh ấy nói gì đó, như muốn che dấu vẻ thất thần vừa rồi, tiến lên non nửa bước đưa tay ra tiếp cận cằm anh ấy, giọng thô bạo mà nói: “Tôi là đạo tặc hái hoa!”
Ngay sau đó cười liếc anh ấy một cái, rồi mở cửa.
Chu Mộ Tu bị vẻ ngả ngớn của cô làm cho cười, nhìn hoa trong tay, không biết cô đang nói hoa hay nói chính anh.
Nhẹ vuốt cằm suy nghĩ, cô sao lại gọi là đạo tặc hái hoa, cô là trộm tâm tặc, chỉ cho phép cô trộm một người là anh.
Bộ Hành vốn định hỏi tiếp, tự nhiên nói đến mẹ anh ấy, ngẫm lại vẫn là không nên, cô có cần thiết phải biết không?
Cô nhìn đồng hồ, uống xong trà đứng lên và ngáp dài, “Tôi đi tắm đây.”
Chu Mộ Tu hy vọng cô hỏi, thậm chí vừa rồi cố ý nói cho cô nghe, để cô có cơ hội hỏi anh về việc riêng nhà anh. Lúc này nhìn bóng cô rời đi không khỏi có chút thất vọng, cô thật sự không quan tâm.
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, Bộ Hành tắm xong liền vào phòng. Chu Mộ Tu chiếm một góc sô pha, đang xem tin tức buổi tối.
Trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Kể một mình cũng chán, anh tắt TV cũng đi tắm, khi anh vào phòng, Bộ Hành đang ngồi ở đầu giường xem album. Thấy cô không thèm nhìn anh, Chu Mộ Tu trong lòng vừa mới bình tĩnh được chút thì tức giận lại nổi lên, cố ý không quan tâm đến cô, nằm xuống bên cạnh quay lưng lại với cô giả vờ ngủ.
Bộ Hành loáng thoáng đoán anh ấy hình như không hứng thú lắm, cũng không nghĩ sẽ phiền anh.
Không muốn đọc sách nữa, cô tắt đèn, cũng đưa lưng về phía anh ta và nằm xuống.
Rất yên tĩnh, hai người hô hấp đều như là cố ý thăm dò, lẳng lặng chờ đối phương có tín hiệu trước.
Năm phút sau, Bộ Hành quay người lại, chân như không cẩn thận đụng phải chân anh ta, lơ đãng cọ cọ chân.
Chu Mộ Tu không dao động, hô hấp lại có một giây như ngừng thở.
Bộ Hành trong lòng buồn cười, tới gần anh ta, cơ thể áp vào lưng anh ta lại cọ cọ hai lần.
Chu Mộ Tu cắn răng tiếp tục nhẫn nại.
Bộ Hành vẫn tiếp tục, đưa tay xuyên qua áo thun trắng chạm vào eo sườn khẽ vuốt vuốt cào cào, kéo dài giọng nói kêu: “Mộ Tu ~”
Chu Mộ Tu giật mình, nghe không rõ, không biết cô gọi “Tu” hay là Hugh.
Nhưng mặc kệ cô gọi gì, thân thể cùng trái tim anh đều đã không chịu nổi sự trêu chọc của cô, hoàn toàn xáo trộn, mỗi lỗ chân lông đều kêu gào muốn cô.
Anh đột nhiên xoay người, hai người không hẹn mà cùng lúc ôm chặt lấy nhau, da thịt tiếp xúc trong nháy mắt, cảm giác hồi hộp đêm qua bị cơn cực lạc hôm nay ngay lập tức bị cuốn đi, lại không thể kìm nén được, bọn họ giống như chết đói mà lao vào hôn nhau, yêu nhau, háo hức để hai cơ thể hợp làm một.