Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 12 : Công tử ngọc khu

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


Lộc Sơn thư viện!



Quận thủ đại nhân có phản ứng thế nào, Khương Viện còn không biết. Nhưng Hứa thị ngồi nơi đó, cùng với ngũ cô nương Khương Nhu, hai người mặt mày sáng rỡ, cả người đều có tinh thần vui vẻ.



Tam cô nương Khương Chi biểu tình cẩn thẩn, thức ăn cũng không dùng nhiều, trên mặt chỉ thiếu chữ ‘mau trở về phòng mới tốt’. Tự nhiên sẽ không nghe rõ lời này.



Khương Nhiễm nhỏ tuổi nhất, vừa bị Đào mẹ dọa sợ, lúc này còn nơm nớp lo sợ, thân mình co quắp, đầu cúi gằm thật lâu.



Nắm nhẹ bàn tay nhỏ của nàng, Khương Viện vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nhìn thấy nàng sợ hãi ngẩng đầu liền cười trấn an nàng.



Lúc này còn có thể cười được, Khương Viện đều cảm thấy khâm phục chính mình.



Suy nghĩ vô số lần, cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ra chiêu này, quả thật rất hào phóng, trước cho quận thủ đại nhân một cái bánh vừa lớn vừa ngọt ngào.



Giảng dạy của Đại Chu, phân biệt trường lớp tư thục và thư viện quan học.



Trường tư thục chỉ mời tây tịch dạy học trong nhà. Mà quan học, lại chỉ dành cho đệ tử quyền quý mới có thể theo học! Học sinh đều ở lại học xá, một tháng được nghỉ khoảng năm ba ngày.



Vài vị gia của quận thủ phủ đều đang theo học ở thư viện Hương Sơn, nơi cũng chỉ tính là quan học tầm thường, lại hơn rất nhiều với trường tư thục. nói rõ ràng, quan viên của Đại Chu đều được lựa chọn nhậm mệnh, chỉ “Cử hiền” “Hiếu liêm” hai đường.



Cử hiền, là tài cán tự thân, đạt được sự coi trọng của đại quan trong triều, dựa vào nhân mạch dìu dắt mà leo lên.



Hiếu liêm, lại là con đường bàng môn tả đạo, còn gọi là đường tắt, chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể xin được một cái chức tiểu nha. Đừng xem thường mấy vị nha dịch hạng bét này, tuy bổng lộc không cao, lại có nhiều đặc quyền. Ít nhất cũng hơn một mảng lớn so với các bá tánh dân thường.




Giang Nam là nơi ẩm ướt, thường xuyên phải đem đệm chăn phơi nắng.



Khương Viện đứng dậy, đến giường gấm cầm quyển du ký, rảnh rỗi nàng đều xem vài trang, cũng thư thái được nỗi lòng. Mục đích của người nọ, chính là mượn cái danh Lộc Sơn thư viện để nàng làm việc đi.



Chỉ mới nhặt sách lên, liền thấy một tờ giấy Tuyên Thành sáng lên, con ngươi Khương Viện co rút, vừa lúc đã rơi xuống bên chân nàng, ngay cạnh làn váy xanh lam được thêu hoa.



“Đây là tiểu thư luyện chữ?” Lục Phù muốn nhặt lên giúp cô nương, không nghĩ tới nàng lại tự mình động thủ.



“Bản cũ thôi.” Giọng nói vẫn như vậy, vẻ mặt như thường, nghiêng người trên giường.



một tờ giấy viết thư thật bình thường, mở ra xem, chữ viết cực tốt, nhìn đã biết là một tay viết chữ có tài cán.



Làm Khương Viện cảm thấy, chữ viết này tự nhiên không phải là bút tích của thế tử. Hành văn quá lưu loát, mạch văn rất nặng, lộ ra sự tùy ý. Thế tử nhân vật như vậy, sẽ không dễ dàng làm người ta nhìn thấu tâm cảnh qua chữ viết được.



“Canh ba giờ Mùi, gặp tại đông sương.”



Ít ỏi vài chữ, lại làm nàng không dám lười biếng.



Tới. Nghi hoặc vẫn luôn treo ở trong lòng, tổng muốn có giải đáp. Người kia có thể quỷ thần đều không biết, từ bên ngoài tới, vào trong nội thất lại quen thuộc việc làm hàng ngày và nghỉ ngơi của nàng. Khương Viện cẩn thận xếp tờ giấy rồi cất vào trong túi tiền, thắt thật chặt.



Nàng sẽ như mong muốn của đối phương, dù sao muốn cũng không tránh được.