Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 11 : Giảo giảo công tử

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


*Giảo giảo: vừa quyến rũ vừa xảo trá



Mưa nhỏ rơi rả rích cả một đêm. Giọt mưa rớt xuống từ mái hiên, bắn vào phiến đá xanh, tiếng tí tách vang vọng, càng hiện lên sự tĩnh lặng trong viện. Thời tiết như vậy sẽ dễ dàng có giấc ngủ sâu. Ngày mới tới, trời bỗng đổ mưa tầm tã. So với mưa bụi thường thấy ở Giang Nam, thì lần này vừa vội vã lại vừa dày đặc, giống như bức họa màu thiên thanh bị vẩy một nét mực, mờ mịt khó đoán.



*Thiên thanh: màu xanh da trời



Bên cửa sổ, Khương Viện ôm chăn ngồi chồm hỗm trên giường, nhìn bầu trời tối sầm xuống, không nhịn được phỏng đoán.



Mưa rơi như vậy, có lẽ người nọ sẽ không tới a?



Mãi cho tới buổi trưa, một nhuyễn kiệu đỉnh sắc chàm được nâng tới tận cửa phòng khách. Tất cả nữ quyến nội trạch đều đứng dưới mái hiên nghêng đón, Khương Viện đứng phía sau, cuối cùng cũng thấy được thế tử phủ Triệu Quốc công nổi danh thiên hạ, rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào.



Cửa kiệu được mở ra, người bên ngoài mở chiếc dù giấy, khom người vén mành kiệu, liền thấy nam tử bên trong bước ra. trên người khoác bộ áo lông cáo, đôi ủng đen như mực cùng vạt áo rung động, giẫm xuống mặt đá ẩm ướt, lúc này mới thấy đầu chậm rãi ngẩng lên.



Nam tử mày kiếm anh tuấn, mắt phượng hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu. Làm người ta phát sáng là đôi con ngươi, thâm sâu khó tả, sáng ngời giữa màn mưa, làm Khương Viện nghĩ tới miệng giếng cổ ở góc tường phía đông, chỉ nhìn liền khiến người ta sa vào trong đó.



Người bước tới thềm đá liền đứng lại, quận thủ đại nhân đã dẫn theo mấy vị gia tiến lên đón tiếp.



Quản đại nhân đã nói trước, không thể hưng sư động chúng bên ngoài, quá rêu rao. Cứ coi như khách nhân bình thường tới nhà mà tiếp đãi. Dù nói như vậy, quận thủ phủ từ trên xuống dưới đều dọn dẹp một lượt, đồ đạc đều được đổi mới, nóng lòng chờ đợi hơn hai canh giờ tới lúc này.



Người nọ hơi gật đầu, đi lên từng bước. Bóng người dưới mái hiên, như trăng sáng giữa trời, toàn thân như được mạ một tầng ánh sáng, chiếu bốn phía rực rỡ. Dáng người như vậy, tuyệt thế không gì sánh được.



Nam tử giơ tay, cận thị liền nhanh chóng thoát áo lông bên ngoài. Bên trong là một bộ tố bào đen huyền, đai lưng mặc ngọc. Tay áo lay động, liền truyền ra mùi hương nhàn nhạt, càng làm nổi bật phong thái thanh lãnh của hắn.




Phía sau, Hứa thị và vài vị cô nương ngồi vây quanh bàn tiệc, nô tỳ đứng vây quanh phía sau. Trái ngược không khí đằng trước, nơi này rất an tĩnh, ngẫu nhiên mới có tiếng thìa chạm vào chén bát giòn tan.



Khương Viện dùng đũa phỉ thúy, chén bằng ngọc, tiếng nhạc dừng lại, có âm thanh nói truyện truyền lại.



“Tại hạ thấy mấy vị gia trong phủ đều học tại thư viện. Lại không rõ là thư viện nào?” Quá nửa yến tiệc, Quản Húc cầm chén rượu, dường như lơ đãng nhàn thoại việc nhà.



Khương đại nhân nghe vậy, liền nhìn qua bàn khác. Đại gia Khương Nam, nhị gia Khương Dục đều tuấn tú lịch sự, tự nhiên hào phóng. Chỉ có tam gia Khương Quả thứ xuất ngồi trong một góc, bị nhiễm phong hàn không lâu nên thân hình mảnh dẻ, sắc mặt không tốt lắm.



“nói ra thật xấu hổ, coi như miễn cưỡng tiến nhập thư viện Hương Sơn phía tây thành. Vẫn nhờ chưởng viện đại nhân xem trên mặt lão phụ trong nhà, mới nhận mấy cái không nên thân này.”



Khương đại nhân nói chuyện khiêm tốn, ánh mắt rơi vào con cả và con thứ, ẩn ẩn có chút vui mừng.



Quản Húc cầm quạt xếp trong tay, gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái. Quay đầu nhìn thế tử vẫn luôn không nói gì. Chỉ thấy vị này trước sau như một, không uống rượu. Tay cầm chén trà xanh, thấy hắn nhìn tới, nhẹ gật đầu.



Khương đại nhân không biết dụng ý của chủ tớ hai người. âm thầm nghiền ngẫm, lại thấy vẻ mặt Quản đại nhân ôn hòa, cười nói chuyện:



“Thư viện Hương Sơn ở địa giới Ký Châu, tính ra có chút danh vọng. Nếu đặt ở bên ngoài, cũng không là gì. Tại hạ cũng có một vị đệ tử, đang dạy học ở Lộc Sơn thư viện. Ta xem mấy vị gia trong phủ, đều có dáng vẻ đường đường, bụng đầy thi thư, có thể bồi dưỡng. Hơn nữa, Lộc Sơn thư viện cũng giáo dưỡng nữ tử. Vài vị lão sư đều có nhân phẩm xuất chúng, là nữ quan được thả ra khi tới tuổi ở trong cung. Nếu Khương đại nhân không chê, tại hạ lại có lòng yêu người tài, liền viết một phong thư tiến cử.”



nói xong, mở quạt xếp, bóng quạt lay động, kiên nhẫn chờ người phục hồi tâm thần.



đã nói tới Lộc Sơn thư viện, cũng không sợ Khương Cùng này, một quận thủ phủ không đáng kể, hồ đồ không đáp ứng.