Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 10 : Xếp một hàng

Ngày đăng: 12:20 30/04/20


“Triệu quốc công phủ của Yên Kinh, muội đã từng nghe nói chưa? Người tới vào ngày mai, chính là một nhóm người thế tử phủ quốc công. Có lẽ thanh danh của họ thế nào, cũng không cần nói tỉ mỉ với hai vị muội muội nhỉ.” Nếu Khương Dục đã xé toạc, Khương Nam cũng không giấu làm gì. Chỉ là người mới còn tươi cười ôn hòa, nghe tới Triệu quốc công phủ đã thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc.



Trong phòng liền yên tĩnh lại.



Khương Viện chỉ cảm tháy bên tai rung động ầm ầm, như sét đánh giữa trời quang. Là ảo giác sao? Vì sao nàng thấy sắc mặt Khương Nhu đỏ lên, cánh môi run rẩy khép mở, không nghe ra được nàng nói cái gì?



Phía đối diện Khương Nam là bồn cảnh bày bãi đá xanh, ánh sáng khúc xạ chiếu sáng rực rỡ. Làm cả người nàng phát lạnh.



“A Viện? Viện nhi?” Như là có người đang gọi nàng. Khương Viện chậm rãi quay đầu, liền đối diện với đôi con ngươi đầy lo lắng của Khương Dục.



“Cớ gì Viện nhi lại kinh hãi như vậy?” Bàn tay không tự giác nắm lại thành quyền nhỏ, ấn đường Khương Dục nhíu chặt, “Làm sao tay lại lạnh lẽo như vậy?”



Ấm áp nhè nhẹ truyền tới từ lòng bàn tay, đôi mắt giật giật, len lén hít một hơi, cuối cùng cũng áp chế được kinh hãi trong lòng.



“Chợt nghe thấy thế tử sẽ tới.” Đây là lời nói thật, Khương Viện cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.



Có thể không sợ sao? Lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo, là trong tiềm thức nàng muốn chạy trốn đi.



Triệu quốc công phủ, liền Cố thị nàng đều chưa từng nghe nói thì cũng uổng phí mấy năm giáo dưỡng nơi thế gia.



Người ta thường nói, không biết không sợ. không khéo chính là, thiên hạ Đại Chu này, ai mà không biết Cố thị Yến Kinh? Liền tính toàn tộc Khương thị, hơn năm mươi tộc nhân, nếu đối diện với Cố thị, quả thực không đáng nhét kẽ răng.



Lần này nàng là trêu chọc tai họa lớn bao nhiêu a?



“Rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương.” Khương Nam trấn an ôn nhu, trong mắt lộ ra quan tâm. “Thất muội chớ sợ, ngày mai chỉ cần chào hỏi thi lễ xong, liền bày cơm ở hậu viện. Lại có dựng trướng ở giữa, y đúc ngày thường thôi. Chỉ cần nhớ rõ, tránh ầm ĩ là được. Thế tử không thích ồn ào ầm ĩ.”




một tiểu cô nương tốt lành như nụ hoa, quý nữ thế gia, trong chớp mắt phát hiện, đây chỉ là nhận định màu hồng của mình. So với những ngày yên vui trong quá khứ, hiện giờ lúc nào cũng có thể gặp phải tai ương. Chênh lệch đó, đủ để làm điên đảo mười năm nhận thức của mình.



Khương Viện chỉ hận bản thân, làm sao đầu óc thanh minh như vậy, thâm ý trong lời nói của Khương Nam, Khương Dục, vì sao nàng phải hiểu được? Nếu có thể giống Khương Nhu, nghe xong liền để xuống, nửa điểm cũng không suy ngẫm kỹ thì tốt rồi. Bị giáo huấn như vậy, đảo mắt tới trước mặt Hứa thị lại tươi cười xu nịnh, kia mới phúc khí!



Sau cơm chiều, mọi người cùng uống chén trà, rồi tự về viện của mình.



Hoàng hôn nặng nề, dưới mái hiên, bóng lưng nam tử gầy gò nghiêng người tựa vào hành lang, hơi hơi ngửa đầu, lòng bàn tay thưởng thức ngọc ấm bên eo.



Bên cạnh, một người ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía ao sen. Ánh trăng thấp thoáng, mơ hồ có thể thấy hình dáng khuôn mặt.



“Nhị đệ sai rồi, Viện nhi so với A Nhu, thông minh hơn rất nhiều.”



Người nọ híp híp mắt, có chút khó chịu.



“Thà rằng nàng ngu dốt một chút.”



“Cũng không thể luôn lừa gạt.”



“Đúng vậy, có thể giấu được bao lâu liền tốt.”



Đại sự trong nhà, chẳng thể gạt được thất cô nương có tâm trí linh lung.



Đại thế thiên hạ này, chẳng gạt được người có kiến thức. Cũng là sớm là muộn.