Tiểu Thư Thần Toán

Chương 117 : Gặp được nàng

Ngày đăng: 16:31 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Tuy trên đường đi hắn ta đã ngã vài lần, nhưng vẫn cắn răng không chịu từ bỏ: Nhất định phải hóa giải được bí mật trên người Mộc Hàn Yên, nếu không cả đời này hắn ta đừng mong có thể trở nên nổi bật, cả đời này hắn ta sẽ bị Mộc Hàn Yên giẫm đạp.



Mộc Thành của trước kia vốn không hề có khát vọng cố chấp gần như cuồng nhiệt đối với con đường trở thành kẻ mạnh như vậy. Nhưng do bị chấn động về sự thay đổi kinh người của Mộc Hàn Yên hết lần này đến lần khác, lòng cường giả của hắn ta dường như cũng đã bị đốt cháy.



Không ai nhìn thấy, ở trên vách núi xa xa có vài nam nhân đội nón đen, áo đen đang đứng lẳng lặng ở đó. Bọn họ như hòa vào làm một với sông núi xung quanh, khiến người ta khó mà phát hiện. Đi đầu vẫn là nam tử tuấn tú đến rung động lòng người kia. Hắn chăm chú quan sát từng hành động và lời nói của Mộc Hàn Yên, nơi sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên ý cười khó mà phát hiện.



"Đại nhân, nơi đây thật sự sẽ tìm được thứ người muốn tìm ư?" Phía sau, một nam tử trẻ tuổi không kìm được mà mở miệng hỏi. Trong đám người này, hắn ta là người trẻ tuổi và hoạt bát nhất, cho nên đương nhiên hắn ta sẽ không thận trọng bằng những người khác, đôi khi lòng nghĩ gì bèn hỏi thẳng ra luôn.



Nam tử kia chậm rãi xoay người lại mỉm cười. Hắn giống như tiên giáng trần, khiến trong lòng những người kia bỗng nhiên kinh sợ. Nam tử trẻ tuổi nhất kia ôm lấy ngực, trong lòng đau buồn nghĩ, đại nhân, người có thể đừng khiến trái tim của bọn ta tổn thương như vậy được không. Đều là nam nhân với nhau, người hà tất cứ phải làm khó dễ bọn ta, người đẹp đến như vậy đúng là nghịch lý trời mà. Nếu ngày nào đó ta bị bẻ cong, chắc chắn là lỗi của đại nhân. Nếu lỡ bị bẻ cong, ta nào còn mặt mũi về gặp phụ mẫu chứ. Hu hu hu hu…



"Có tìm được không thì ta không biết. Nhưng chuyến đi này cũng không tệ. Để ta..." Chàng trai mỉm cười, chậm rãi bước lên phía trước, không nói nốt lời đang dở dang kia nữa. Điều này khiến mọi người đều mơ hồ không hiểu chuyện gì.



Chuyến đi này không tệ, để ta, gặp được nàng.


Đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung đều im lặng. Sơn cốc này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Nếu Xa Hạng đã không biết nên đi hướng nào thì bọn họ chỉ đành đi lung tung khắp nơi thôi. Muốn tìm được nơi có cỏ Hoa Lung Thất Tinh mà hắn phát hiện trước đây, đúng là không khác nào mò kim đáy bể.



Ánh mắt của Mộc Hàn Yên lướt qua la bàn chiêm tinh, thời điểm này, nên để nó phát huy tác dụng rồi.



Tinh Huyễn Thiên Cơ không hề khiến Mộc Hàn Yên thất vọng. Chỉ trong vẻn vẹn vài giây yên tĩnh, trên mặt la bàn chiêm tinh đã hiện lên một tia sáng nhỏ mỏng manh, một hình mũi tên liền hiện ra.



Tuy rất ngắn ngủi, nhưng Mộc Hàn Yên vẫn nhìn thấy rõ phương hướng.



"Đi theo ta." Mộc Hàn Yên nói.



Đám người Hoa Nguyệt có chút kinh ngạc. Đến bản thân Xa Hạng cũng không nhớ rõ phương hướng, lẽ nào hắn biết ư?



Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng bởi vì họ đã thấy được không ít điều đáng kinh ngạc do Mộc Đại công tử ăn hại đem đến, cho nên sự nghi ngờ trong lòng mấy người bọn họ liền nhanh chóng biến mất. Họ không hỏi thêm lời nào nữa, cứ vậy lần lượt đi theo.



Nhìn về xa xa, phía trước có một bãi đá lớn dày đặc, nhìn không khác gì măng trúc sau cơn mưa xuân.



"Đúng rồi, chính là chỗ này, đi xuyên qua bãi đá này không lâu sẽ đến nơi." Xa Hạng vỗ mạnh lên trán một cái, mừng rỡ nói.