Tiểu Thư Thần Toán

Chương 87 : Đây thực sự là nịnh bợ?

Ngày đăng: 16:31 27/05/20


Translator: Nguyetmai



"Có khi bọn họ bỏ tiền mua, có khi lại lấy vật đổi vật, bỏ qua việc giao dịch bằng tiền bạc ta cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng lấy vật đổi vật thì ta được lợi không ít. Cho dù trong mười thứ chỉ có thể thu được một thứ có giá trị, nhưng tìm đúng cơ hội đấu giá là sẽ có thể kiếm được một khoản tiền lớn. Nếu may mắn, ta cũng có thể được một vốn bốn lời." Mộc Nam đắc ý thao thao bất tuyệt.



Chuyện một vốn bốn lời vẫn chưa xảy ra nhưng dù sao thì phòng đấu giá cũng chỉ mới xây dựng không lâu, có vẻ tài nguyên tu luyện không được nhiều lắm nhưng vẫn có thể mơ mộng đắc ý một chút.



Nghe đến đó, mấy người Mộc Hàn Yên mới hiểu ra.



Đại lục Thánh Đình hoang vắng, giao thông không thuận lợi, tin tức không nhanh nhạy. Do thể chất người tu luyện và công pháp không giống nhau nên tài nguyên tu luyện bọn họ cần cũng không giống nhau. Thực lực càng cao lại càng rõ ràng.



Để tìm được tài nguyên tu luyện thích hợp, đa số người tu luyện đều chạy loạn khắp nơi như con ruồi không đầu. Nhiều khi bôn ba vạn dặm cũng chẳng thu hoạch được gì. Phòng đấu giá Nam Mộc này giúp cho mọi người bù đắp lẫn nhau một cách hết sức hợp lý.



Đạo lý này nói ra thì không phức tạp nhưng muốn làm lại không hề dễ dàng. Chỉ nói riêng về khoản miễn phí ăn ở, thương gia bình thường cũng không thể làm được. Còn chuyện giảm tiền hoa hồng xuống lại càng khó, mấy ai cam lòng nhả miếng thịt dâng đến tận miệng ra chứ.
"Sao hả, đã phục chưa?" Mộc Hàn Yên chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Tư Dung, mỉm cười hỏi.



Tư Dung này đúng là không tệ, thiên phú và tư tưởng đều rất tốt, chỉ là quá tự cao mà thôi. Bây giờ biểu hiện chưa rõ ràng nhưng tương lai sau khi công thành danh toại hắn lại coi thường thiên hạ, còn vì vậy mà bị thua thiệt nhiều.



Nếu đi theo mình, đương nhiên Mộc Hàn Yên sẽ không để cho hắn phạm sai lầm như vậy. Mượn cơ hội này nhắc nhở chút cũng tốt.



"Đúng vậy, không phục không được. Nhưng ta còn bội phục công tử hơn, nói đến khả năng nhìn người, ta cảm thấy công tử còn cao hơn một bậc." Tư Dung chắp tay, nịnh nọt.



Biết nịnh nọt rồi nhỉ! Xem ra nhắc nhở chút cũng có chỗ tốt. Kiếp trước nàng chưa bao giờ nghe thấy việc Yêu Kiếm Tư Dung cao ngạo này nịnh nọt bất kỳ người nào.



Nịnh nọt ư, nghe thật bùi tai! Đương nhiên Mộc Hàn Yên cũng cảm thấy mấy câu nịnh này tương đối dễ nghe. Thế nhưng kế tiếp...



"Nhìn trúng Mộc Nam thì không tính, dù sao cũng là huynh đệ nhà công tử, đương nhiên là hiểu rõ. Nhưng có thể chọn được Tư Dung ta trong chúng sinh, đó mới thực sự là có mắt nhìn người, có khả năng nhìn xa trông rộng, sao người lại có thể có đôi mắt sáng như đuốc thế chứ...?" Tư Dung cảm khái bổ sung thêm một câu. Tiếp xúc càng nhiều, tên này càng hiểu rõ Mộc Hàn Yên, cho nên hắn càng ngày càng không nghiêm túc trước mặt nàng. Ngược lại hắn còn biết Đại công tử tuyệt đối không tính toán điều này.



"Hợ..." Mộc Hàn Yên và Mộc Nam đồng thời phì cười, suýt chút nữa không nhịn được làm văng cả nước bọt.