Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 33 : Hoài chi vận

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Mất mát trong lòng được những lời này thổi tan rất nhiều, cười khẽ thả mình vào trong lòng người này, Bạch Tang Vận nhẹ giọng: “Hoài Diệp… Ngươi khi nào… trở nên bá đạo như thế?”



“A… Ta phát hiện, đối với ngươi, không bá đạo một chút không được, nếu không, trong đầu ngươi này lại không biết sẽ có những ý niệm gì không tốt, ta cũng không chịu nổi giày vò nữa. Tang Vận, ta vẫn thực hối hận lúc trước đối với ngươi quá mức quân tử.” Lưu Hoài Diệp có chút hối hận.



“Quân tử?” Bạch Tang Vận cười ra tiếng, “Đã quân tử, vì sao lại thừa dịp sau khi ta say rượu hôn ta?” Hắn mặc dù say, còn chưa có say đến mức bất tỉnh nhân sự.



Con ngươi Lưu Hoài Diệp khẽ nhếch: “Nha? Nói như vậy… Tang Vận sớm đã biết tâm tư của ta? Mà ngươi nhưng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, làm cho ta một mình một người giày vò…” Ngữ khí mặc dù lộ ra vài phần bất mãn, nhưng một tay lại thương tiếc vuốt đầu tóc bạc kia, hắn sẽ không còn được thấy lại bộ dáng người này tóc đen khẽ bay.



“Ngươi làm sao là một mình? Ta chính là đã thích ngươi hơn mấy năm, lại không thể cho ngươi biết, biết được ngươi hữu tình với ta, lại quản không được tim mình, khi đó, trong lòng lại có Khuyết Dương, chỉ sợ bị hai người các ngươi phát hiện, lúc ấy chỉ muốn tìm một chỗ không người trốn, cách các ngươi thật xa, đã thích nam tử thì thôi, còn đồng thời thích hai người, mà ngươi lại thân phận tôn quý, nếu nói giày vò, ta mới là người chịu giày vò ấy.” Khúc mắc trong lòng không còn nữa, nói lên chuyện đã qua kia, Bạch Tang Vận có chỉ là cảm khái thế sự vô thường.



“Vậy ngươi xa lánh ta và Khuyết Dương là bởi vì thích chúng ta mới xa lánh?” Lưu Hoài Diệp lập tức nghĩ tới nguyên nhân một năm kia thái độ người này đối với bọn họ đột nhiên đại biến.



“Ừ, mỗi lần một mình cùng hai người các ngươi ở chung, tim liền đập đến lợi hại, không rời các ngươi xa chút làm sao được?” Bạch Tang Vận ôm chặt người trước thân, khi đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng bọn họ gần đến như vậy.



Trừng phạt cắn môi người này một cái, Lưu Hoài Diệp bất đắc dĩ nói: “Tang Vận, ngươi cái hũ nút này, nếu ngươi sớm một chút để cho ta minh bạch tâm tư của ngươi, chúng ta cũng sẽ không cuốn vào cái vòng luẩn quẩn lớn như thế, nam tử mến nhau tuy không phải bình thường, nhưng cũng không phải không có, lấy thân phận của ta dưỡng một nam tử có gì hiếm lạ?”



“Ta nhưng không làm nam sủng của ngươi.” Bạch Tang Vận lập tức nói, cái gì gọi là dưỡng một nam tử, hắn đâu cần y dưỡng.




“Tang Vận, ngươi yên tâm, ta sẽ an bài tất cả thỏa đáng, đến là ngươi, đừng quên chuyện đã đáp ứng ta.” Nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp lời chứa uy hiếp. Trên người một chút thịt cũng không có, còn cả ngày bận tâm vì kẻ khác.



“Hoài Diệp, sau khi trở về, ta muốn để cho Thượng Quan Vân cùng ở trong cung với ta, được không?” Vừa mới nói xong, thắt lưng Bạch Tang Vận đã bị người hơi dùng sức nhéo một cái.



“Tang Vận… Ngươi có phải muốn lại nằm mấy ngày hay không?” Lưu Hoài Diệp bắt đầu động thủ thoát áo lót của Bạch Tang Vận. Lại vẫn dám khách khí với hắn như thế… Xem ra, hắn vẫn là “làm” chưa đủ nhiều, bằng không người này sao vẫn không nhớ được?



“Ưm…” Bắt lấy tay chui vào tiết khố của mình, Bạch Tang Vận thấp giọng nói, “Hoài Diệp… Vậy… Vậy để cho hắn ở bên cạnh ta đi, thường ngày các ngươi đều bận, ta cũng có người có thể nói nói chuyện.” Tay bên trong quần rút ra, Lưu Hoài Diệp có chút buồn bực mở miệng, “Tang Vận… Ngươi nói chậm một chút nữa là được rồi, bây giờ, ta muốn phạt ngươi cũng không có cớ.”



Lam Khuyết Dương cũng vào lúc này cũng thổ nạp (1) xong xuôi, bỏ đi áo trên, hắn tiến vào trong chăn động thủ cởi y phục của Bạch Tang Vận ra, “Hoàng thượng, muốn thân thiết với Tang Vận trực tiếp động thủ là được, không cần lấy cớ?” Dứt lời, trực tiếp hôn lên đôi môi đang muốn mở miệng, trời lạnh như thế, như vậy vừa lúc ấm áp chút.



“Cũng là… ta hồ đồ.” Vỗ trán, Lưu Hoài Diệp đem y phục còn thừa trên người Bạch Tang Vận toàn bộ bỏ đi, “Thật muốn mau trở về, trên xe này, làm lúc nào cũng không đã.”



Chú thích



(1) thổ nạp: chỉ hít thở hay hô hấp trong khí công