Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 34 : Hồi kinh

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Xe ngựa chậm rãi chạy vào kinh thành, Bạch Tang Vận vén màn xe lên nhìn đường bên ngoài náo nhiệt, trong lòng muôn vàn xúc động. Hai lần rời khỏi kinh thành, lần đầu tiên làm cho hắn thống khổ, lần thứ hai cũng là không thể không đi, lần này lại trở về, hắn sẽ không rời đi nữa.



“Tang Vận, sau này ngươi nếu lại rời khỏi kinh thành, chỉ có thể là cùng đi theo ta.” Từ phía sau ôm Bạch Tang Vận, trong lòng Lưu Hoài Diệp cũng tràn đầy xúc động. Lần đầu tiên, hắn làm cho người này tan nát cõi lòng rời đi, lần thứ hai, hắn làm cho người này thống khổ rời đi, sau này, hắn sẽ không lại để cho người này chịu nửa phần ủy khuất.



“Còn có ta.”Lam Khuyết Dương bổ sung, “Tang Vận, ngươi hai lần đều rời đi trước mặt chúng ta, ta sẽ không lại để cho ngươi có lần thứ ba.”



“Ta biết, có hai người các ngươi ta sẽ không lại chịu bất luận ủy khuất gì.” Kéo tay hai người, Bạch Tang Vận cảm thấy được hết thảy trải qua đều đã từ từ tiêu tan, cuối cùng có một ngày, khi hắn nhớ tới những chuyện ấy, có thể buông được mà cười.



………



Tiến vào cửa cung, Bạch Tang Vận được Lưu Hoài Diệp dẫn tới chờ trong cỗ kiệu, không giống với Thất Hà trấn lạnh lẽo, nơi này như trước lục ý dạt dào, cầm lấy tay Lưu Hoài Diệp, tim Bạch Tang Vận theo cỗ kiệu lên xuống kia mà động.



Kiệu dừng, Lưu Hoài Diệp ra khỏi kiệu trước, sau khi bảo người quỳ trên mặt đất đứng lên, hắn vươn tay với người bên trong kiệu. Giao chính mình cho người đối diện, Bạch Tang Vận đi xuống.



“Bạch chủ tử…”



“Tang Vận…”



Trương Chính, Trì Tuấn với Ngô Trác Quần kích động gọi người đi xuống. Bạch Tang Vận cũng thực kích động, tiến lên hơi hơi khàn khàn mở miệng: “Trì Tuấn, Trác Quần, Trương Chính, ta đã trở về.”



“Tang Vận nha… Chúng ta chờ được ngươi thật là khổ a.” Người này rốt cuộc cũng nhớ tới mình, Ngô Trác Quần nửa đùa nửa nghiêm túc nói.



“Trì Tuấn, Trác Quần… Xin lỗi, ta vậy mà đã quên các ngươi.” Đối mặt hảo hữu tương giao đã nhiều năm, Bạch Tang Vận có áy náy, có vui sướng, có cảm động.



“Nếu thực cảm thấy xin lỗi, liền bồi chúng ta uống một chén, ngay trên hồ Tiêu Tương, thế nào?” Trì Tuấn đôi vành mắt ửng đỏ nháo đến, vì khổ Bạch Tang Vận đã từng chịu, vì hết thảy những gì đã qua.
“Mau đứng lên.” Bảo người đứng lên, Bạch Tang Vận nhận lấy hài tử từ trong tay một gã thị nữ, thấy hài tử mặt sưng phù không ra dạng gì, Bạch Tang Vận tức giận nói, “Đây rõ ràng là quai bị, sao có thể không ngại?!” Vừa dỗ hài tử, Bạch Tang Vận vừa sai người một lần nữa đi tìm thái y.



“Không khóc… Không khóc…” Bạch Tang Vận ôm hài tử, nhẹ nhàng đung đưa, đều tại hắn, trở về nhưng lại quên chuyện hài tử.



“Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp đi đến, nhìn thấy sắc mặt không vui của Bạch Tang Vận, lại nhìn thấy hài tử trên tay Bạch Tang Vận, hắn đã hiểu là chuyện gì xảy ra.



“Hoàng thượng, đứa nhỏ bị quai bị, thái y làm sao có thể nói là không ngại? Nếu có gì nguy hiểm, hoàng thượng chẳng phải là vô hậu?!” Bạch Tang Vận lần đầu tiên tức giận nói với Lưu Hoài Diệp.



“Còn không mau đi thỉnh ngự y?!” Lưu Hoài Diệp không dám phản bác, lập tức mắng người bên cạnh. Một gã thái giám thật nhanh chạy ra ngoài.



“Bạch đại ca, gian phòng này rất ẩm ướt, có muốn trước tiên ôm hài tử đến chỗ ta hay không.” Ngửi mùi mốc nhàn nhạt trong phòng, Thượng Quan Vân không vui liếc nhìn Lưu Hoài Diệp.



“Không cần, hài tử ôm đến chỗ ta, các ngươi thu thập gì đó của điện hạ, đưa đến chỗ ta đi.” Ôm đứa bé, Bạch Tang Vận nhìn cũng không nhìn Lưu Hoài Diệp liền đi ra ngoài, lần này, hắn là thật sự tức giận.



“Tang Vận, ngươi đừng giận, ta sai rồi…” Lưu Hoài Diệp sải bước đi lên phía trước ôm người đang sắc mặt không tốt, thấp giọng nói, nghe được lời của hắn, người bên cạnh đều kinh ngạc đến trợn to mắt, hoàng đế của bọn họ lại thương yêu vương gia đến thế.



“Hoàng thượng sai chỗ nào, chỉ là một hài tử mà thôi, dù sao hoàng thượng không thiếu nữ nhân, cũng không thiếu hài tử.” Rời khỏi ngực Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận lạnh lùng nói, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng nhận sai của Lưu Hoài Diệp.



“Tang Vận…” Nhìn người xung quanh nhiều như vậy, Lưu Hoài Diệp cũng không biết nên làm cái gì, chỉ theo sát Bạch Tang Vận, Thượng Quan Vân nhìn thấy bộ dáng ăn ba ba của hắn, che miệng cười trộm một bên.



Chú thích



(1) nhi nữ tình trường: chỉ tình cảm nam nữ quyến luyến, khó bỏ khó phân, câu đầy đủ là “nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”, có nghĩa là tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan ↑