Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 56 : Cưng chiều

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


Trong phòng bên cạnh Vĩnh Hoài cung, Bạch Tang Vận nằm trên giường mềm, ngoại trừ ở bên tụi nhỏ, việc hắn làm duy nhất giết thời gian chính là đọc sách, cũng may tàng thư trong cung rất nhiều.



“Chủ tử, Ngũ đại nhân tới.” Một cung nhân tiến vào thông báo.



“Mau để hắn tiến vào.” Buông sách, Bạch Tang Vận ngồi dậy, nhìn thấy người tới, Bạch Tang Vận rót chén trà nóng cho đối phương, “Hôm nay trời mưa ngươi sao lại tiến cung?” Mùa đông của Huệ Diệu một khi trời mưa thì lạnh vô cùng, vì thế mấy ngày nay hắn đều làm tổ trong phòng.



“Hoài Uyên hôm nay tiến cung, ta muốn đến xem đại ca.” Từ sau khi hồi cung Ngũ Mặc ở cùng một chỗ với Lưu Hoài Uyên khí sắc so với ở lúc biên quan tốt hơn nhiều, da dẻ cũng trắng hơn một chút.



Bỏ thêm một chút than củi, Bạch Tang Vận nói: “Cũng tốt, giữa trưa cùng Hoài Uyên lưu lại ăn cơm đi, Hãn Triệt hai ngày nay mọc răng, có chút phát sốt, ngươi xem thử giúp nó.”



“Ta vừa rồi đã qua xem, kê thuốc, đại ca yên tâm, ta đã hỏi ma ma có kinh nghiệm, các nàng nói tình huống này rất bình thường, răng mọc ra sẽ không có chuyện gì.” Nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa kia, Ngũ Mặc có thể hiểu được đại ca vì sao liều mạng cũng muốn sinh hạ đứa nhỏ.



Huynh đệ hai người trò chuyện trong phòng, từ sau khi hồi kinh ngoại trừ lên triều cùng với tiến cung nghị sự ra, Lưu Hoài Uyên cơ hồ đều ở trong phủ, cho dù là khi Ngũ Mặc bận rộn trong cung, Lưu Hoài Uyên cũng chỉ tới chỗ bộ hạ của mình uống chút rượu. Ngũ Mặc không nghĩ tới cuộc sống của Lưu Hoài Uyên ở kinh thành đơn giản như thế, cũng cảm nhận được Lưu Hoài Uyên đối với hắn bất đồng, Ngũ Mặc lòng dần yên ổn cả người nhìn qua lại là so với lúc ở biên quan còn dễ nhìn hơn, cũng không biết Lưu Hoài Uyên bắt đầu ngày ngày lo lắng.



………



“Phụ hoàng, người để cho ta ôm Tích Tứ một cái.” Lưu Hoài Uyên muốn đoạt lấy người từ trên tay phụ thân, lại bị Lưu Tuyên lách qua. Lưu Tuyên ra sức lắc đầu, chết sống không đưa đứa nhỏ cho Lưu Hoài Uyên, miệng vẫn la hét, “Tứ nhi… Gia gia ôm.” Từ sau khi Lưu Tích Tứ lộ ra nụ cười đầu tiên của bé, thì càng thêm trở thành bảo bối trong lòng mọi người.



“Phụ hoàng… Người cũng đã ôm nó cả ngày!” Lưu Hoài Uyên bất mãn hô, thất bại nhìn chất tử bị phụ hoàng ôm không chịu thả. Trên mặt mặc dù buồn bực, nhưng Lưu Hoài Uyên cũng âm thầm cao hứng, hoàng huynh cuối cùng cũng tha thứ cho phụ hoàng, xem sủng ái của của phụ hoàng đối với mấy tôn tử, hắn biết phụ hoàng chung quy sẽ có một ngày khôi phục.




Bạch Tang Vận cũng lắc đầu, “Không cần, Hãn Triệt ta vẫn là mang theo người, nó đã hiểu chuyện rồi, ta không muốn nó còn nhỏ tuổi đã cho rằng ta làm cha đây không muốn nó.” Trẻ con càng dễ thay đổi cảm xúc hơn người lớn, huống chi là Hãn Triệt.



“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp chứa mấy phần áy náy.



Cầm tay Lưu Hoài Diệp đang đặt trên vai hắn, Bạch Tang Vận nói: “Ta biết, Hoài Diệp, ta không giận ngươi, ngươi chịu để cho nó tiến cung cùng nhau lớn lên với Vận Tranh chúng nó, ta đã rất hài lòng.” Dù sao nam nhân này là hoàng thượng, là thiên tử không cách nào dễ dàng tha thứ phản bội nhất.



………



“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt từng bước một đi hướng nam tử đằng trước đang vươn hai cánh tay ra với mình, thảm nhung thật dày trên đất để cho bé sẽ không bị ngã đau.



“A…” Ôm người nhào vào trong ngực, Bạch Tang Vận cười hôn bé một cái, “Hãn Triệt thật giỏi, lại đi một lần nữa.” Đỡ đứa nhỏ, Bạch Tang Vận lại ngồi đối diện. Từ sau ngày đó, hắn sai người trải thảm nhung bên trong thư phòng của mình, hắn tự mình dạy Hãn Triệt đi. Có lẽ là không còn sợ bên cạnh mình, Bạch Hãn Triệt mấy ngày nay đi được rất nhanh, không cần người đỡ có thể đi một đoạn.



Bạch Hãn Triệt vươn tay nhỏ bé, chậm rãi đi hướng phụ thân, đi được một nửa bé ngã sấp xuống, nụ cười mang theo vài phần nhát gan lại vẫn chưa biến mất, từ mặt đất bò dậy, bé lại chậm rãi đi tới.



“Phụ thân…” Vào trong lòng phụ thân, Bạch Hãn Triệt mới xem như yên tâm cười, ngẩng đầu, lại bị người đột nhiên xuất hiện trong phòng dọa sợ.



Bạch Tang Vận quay đầu lại, nhìn thấy người đột nhiên tiến vào, hắn bế Bạch Hãn Triệt lên: “… Phụ hoàng…” Lưu Tuyên đứng ở phía sau hắn, trong lòng ôm thái tử Vận Tranh.