Tiêu Tương Thủy Sắc
Chương 57 : Bình thản là phúc
Ngày đăng: 00:15 22/04/20
Bảo người bế Hãn Triệt ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại có Bạch Tang Vận cùng Lưu Tuyên. Lưu Tuyên nhìn thảm nhung trên mặt đất, cởi hài đi tới ngồi trên ghế mềm, khuôn mặt ngày thường có chút dại ra lúc này lại lộ ra mấy phần thanh minh. Vận Tranh nửa híp mắt, dường như sắp ngủ, nhưng tay nhỏ bé lại nắm râu hoàng gia gia không buông. Bạch Tang Vận ngồi vào một đầu khác, pha chén trà cho Lưu Tuyên, chờ Lưu Tuyên mở lời.
Lưu Tuyên vẫn nhìn trưởng tôn trong lòng, qua hồi lâu mới ngẩng đầu, bởi vì râu bị kéo, hắn đành phải ôm tôn tử cao một chút, để cho mình có thể ngẩng thẳng đầu lên. “Tranh nhi… giống Hoài Diệp…” Mấy chữ này, Lưu Tuyên nói được dị thường rõ ràng.
“Dạ, cũng không biết tính tình giống hay không.” Bạch Tang Vận nói với Lưu Tuyên như nói chuyện nhà, hắn không biết Lưu Tuyên đột nhiên chạy tới muốn làm cái gì, hắn rõ ràng chính là Lưu Tuyên không phải là tới giết mình.
“Giống.” Lưu Tuyên cười nhẹ, “Hoài Diệp hồi bé… chính là như vậy… thích nắm râu hoàng gia gia của nó.” Trưởng tôn của hắn không chỉ có bộ dáng giống như nhi tử, bớt trên người, yêu thích cũng giống như nhi tử.
Bạch Tang Vận nhìn Lưu Tuyên, trong lòng biết ông khôi phục thần trí, chậm rãi uống trà, Bạch Tang Vận nói: “Tuy là giống, nhưng ta cũng không yên tâm, sợ nó bị làm hư. Hoài Diệp nghe không vào, phụ hoàng người lại tùy hắn, nó là thái tử, nếu cái gì cũng tùy tính tình, thực không tốt.”
Lưu Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Tang Vận, “Tang Vận… Ta…”
“Phụ hoàng,” Bạch Tang Vận chậm rãi đẩy tay Lưu Vận Tranh ra, để bé buông râu gia gia, “Hết thảy đều đã qua. Ta bây giờ lo lắng duy nhất chính là sợ người làm hư mấy đứa bọn nó.” Đúng vậy, lúc này, tất cả hết thảy đều đã qua, không còn tổn thương, không còn oán hận, có chỉ là yên bình cùng hạnh phúc.
Hốc mắt Lưu Tuyên nóng lên, hắn cầm lấy cái tay nhỏ của tôn tử khàn khàn nói: “Sẽ không, sẽ không, tôn tử của ta ngoan nhất.” Vừa mới nói xong, râu Lưu Tuyên lại rơi vào trong một cái tay nhỏ, Lưu Tuyên vui vẻ lau lệ trong mắt, đùa cháu ngoan. Mặc dù có một tôn tử họ Lam, nhưng lông mày tôn tử kia rất giống Hoài Diệp, vì thế, nó cũng là cháu ngoan của hắn.
“Tang Vận… Khổ ngươi…” Lưu Tuyên toát ra một câu.
“Không khổ phụ hoàng sẽ không có tôn tử bế.” Bạch Tang Vận cười trêu đùa.
Lưu Tuyên dừng một chút, ôm chặt tôn tử, “Ừ, đúng vậy…” Sau đó, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau cười, tất cả ân oán theo nụ cười này không còn nữa.
………
Chờ hai người đều ngủ thiếp đi, Lưu Hoài Diệp mặt lạnh nhìn cung nữ không hiểu quy củ kia, “Nếu lại không quy củ, trẫm sẽ để người dạy dạy ngươi cho tốt, lăn xuống đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Cung nữ sợ hãi lui ra ngoài, vừa rồi bên ngoài có người ngăn nàng, nàng nghĩ Bạch chủ tử xác nhận đã tỉnh, vì thế cầu nửa ngày rốt cuộc tiến vào, lại không nghĩ…
“Trương Chính!” Lưu Hoài Diệp khẽ hô.
“Có nô tài.” Trương Chính biết mình hôm nay đã làm sai chuyện.
“Sau này cho dù là Vận Tranh bọn nó nháo, cũng không cho bọn nó quấy rầy Tang Vận nghỉ ngơi, lời này ngươi truyền xuống cho trẫm, ai nếu lại không quy củ, năm mươi đình trượng!”
“Dạ, hoàng thượng, nô tài đi truyền chỉ.”
Trương Chính vội vàng đi ra ngoài, mấy ngày nay hoàng thượng tâm tình rất tốt, hắn lại đã quên tính nết của hoàng thượng.
“Đứa nhỏ này dính Tang Vận dính thật chặt.” Đối với Bạch Hãn Triệt, Lam Khuyết Dương không có nhiều phản cảm lắm, chỉ là không thích bé quá dính Tang Vận, dù sao so sánh mà nói Tang Vận dành rất nhiều tinh lực trên người bé, xuất phát từ thân thể Tang Vận, Lam Khuyết Dương không thích thấy Bạch Hãn Triệt quá dính Tang Vận.
“Ta phái người tìm mấy ma ma qua đây mang nó đi, xem ra mấy người chiếu cố nó kia không tốt, luôn để cho nó quấn quít lấy Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp không rõ, đều là trẻ con, Bạch Hãn Triệt so với mấy đệ đệ kia càng dính người hơn.
“Các ngươi còn như vậy, ta liền mang theo Hãn Triệt đi.” Bạch Tang Vận vốn đang ngủ bỗng nhiên toát ra một câu, dưới con mắt kinh hoảng của hai người, ôm Bạch Hãn Triệt đến bên người tiếp tục ngủ.
Thở dài, Lưu Hoài Diệp nằm xuống, mặc dù tức giận cũng không dám nói cái gì nữa, sợ Tang Vận thực sự mang theo Bạch Hãn Triệt đi, bất quá trong lòng hắn lại nghĩ nên làm sao để cho Bạch Hãn Triệt độc lập một chút, ít kề cận Tang Vận. Xoay người muốn cùng người yêu thân thiết một chút, lại bị một tiểu nhân cản trở, Lưu Hoài Diệp chịu đựng xúc động ném người ra ngoài, giao tầm mắt với Lam Khuyết Dương.