Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 58 : Gạo và cơm

Ngày đăng: 00:15 22/04/20


“Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp nói bên tai Bạch Tang Vận, “Ta cảm thấy ngươi đối với Hãn Triệt có phải quá sủng ái hay không, đối với nó còn tốt hơn con của chúng ta.”



Nhìn nhìn người người đang ngủ trưa trên giường, Bạch Tang Vận thở dài: “Ta biết ngươi thủy chung không thích Hãn Triệt, ta cũng không trông cậy ngươi đối với nó có thể giống như đối với Vận Tranh bọn chúng, chỉ là Hoài Diệp, vô luận nói như thế nào có sai chính là cha mẹ nó, Hãn Triệt có cái gì sai đâu, nó cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí ngay cả thân cha mẹ của mình là bộ dáng gì cũng không biết. Vận Tranh bọn chúng có các ngươi thương, có hoàng gia gia, thúc thúc sủng, nhưng Hãn Triệt bây giờ chỉ có ta đây một phụ thân, ta không đối xử tốt với nó, đứa nhỏ này về sau sẽ càng nhát gan, càng sợ lạ. Lỗi của cha mẹ không thể để cho trẻ con gánh chịu, không phải sao.”



Lưu Hoài Diệp ôm Bạch Tang Vận, “Tang Vận, đạo lý này ta hiểu, ngươi muốn đối tốt với nó ta sẽ không ngăn, ta chỉ là không muốn ngươi lại bận tâm vì ai, thân mình này của ngươi thật vất vả mới dưỡng được tốt, nếu vì một ngoại nhân lại bị mệt, ta cũng không nguyện.”



“Cái gì gọi là ngoại nhân? Hãn Triệt là nhi tử của ta.” Bất mãn cốc Lưu Hoài Diệp một cái, Bạch Tang Vận không muốn nói nữa. Lưu Hoài Diệp biết tâm tính người này, ngoại trừ bất đắc dĩ ra, chỉ nghĩ mau mau tìm một ma ma thích hợp để cho đứa nhỏ kia đi dính.



………



“Đệ đệ, đệ đệ…” Ngồi trên giường, Bạch Hãn Triệt gọi ba đệ đệ đều đã tỉnh, vẻ mặt vui sướng. Lưu Tuyên thì vẫn trước sau như một bồi bên người ba tôn tử, Bạch Tang Vận nằm trên giường mềm đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn tụi nhỏ kia, từ sau khi hắn khỏe lại, hắn chưa từng xuống giường, hai người kia đêm qua cuối cùng cũng thả cho hắn ngủ một giấc yên ổn.



“Tang Vận, sau này Hãn Triệt phải xưng hô với Hoài Diệp cùng Khuyết Dương như thế nào đây?” Lưu Tuyên mặc cho hai tôn tử nắm tay, hỏi, ánh mắt một khắc không rời khỏi tôn tử.



“Phụ hoàng người cảm thấy như thế nào thì thích hợp? Ta gần đây vẫn nghĩ, nhưng thủy chung không rõ ràng. Làm không tốt, ta sợ Hãn Triệt trưởng thành sẽ có khúc mắc.” Thân thế của Hãn Triệt, hắn vẫn là muốn gạt đứa nhỏ.



“Hãn Triệt nếu lớn lên trong cung, thân thế của nó sẽ không thể giấu giếm tiếp nữa, hơn nữa thân phận của ngươi bất đồng, cho dù nó lớn lên bên ngoài, cũng sẽ biết.” Lưu Tuyên hiểu rõ ý nghĩ của Bạch Tang Vận, nhưng bọn họ dù sao cũng là người của hoàng gia, hoàng gia không có bí mật.



“Khuyết Dương thì còn đỡ, chính là Hoài Diệp. Nếu Hãn Triệt gọi hắn hoàng thượng, trong lòng ta đây luôn không thoải mái.” Nghĩ tình cảnh có thể có kia, Bạch Tang Vận còn có chút buồn bực.



“Gọi hoàng bá đi.” Lưu Tuyên lúc này mới quay đầu, “Về phần Khuyết Dương, để nó gọi vương thúc. Đứa nhỏ này dù sao sinh ra không vẻ vang gì, gọi như thế cũng xem như là nó có một chỗ trong cung. Tang Vận, ngươi mặc dù cho nó thân phận, nhưng trong cung này, nếu Hoài Diệp không thích nó, cho dù ngươi thương nó, nó cũng sống khổ. Nếu Hoài Diệp đồng ý nó gọi như thế, tương lai ngươi cũng không cần lo lắng nó ở trong cung này bị ủy khuất.”



“Dạ…” Ngẫm lại cũng chỉ có thể như vậy, Bạch Tang Vận cảm kích nhìn Lưu Tuyên, “Cám ơn phụ hoàng.”



“Hắc…” Lưu Tuyên lại nở nụ cười, nhìn tay bị tôn tử nắm của mình nói, “Phụ hoàng mới là phải cám ơn ngươi, cám ơn ngươi sinh hạ ba cháu ngoan cho phụ hoàng.”


“…” Ta cũng rất nhớ ngươi… Vì thế ta phải ôm ngươi, cho đến khi cốt nhục của ta đều lưu ký ức có được ngươi.



………



“Khuyết Dương trở về chính là vì làm chuyện này?” Nhìn thấy giường lớn chỉ còn lại có một người, Lưu Hoài Diệp cởi long bào lên giường.



Bạch Tang Vận mở mắt, bên cạnh Lưu Hoài Diệp, “Hoài Diệp, gia yến ta muốn để cho Tả thúc cũng tiến cung, ở trong lòng ta hắn vẫn là người nhà của ta.”



“Tùy ngươi thích.” Lưu Hoài Diệp nhìn dấu vết sau tình dục trên bả vai lộ ở bên ngoài của Bạch Tang Vận, dục vọng bắt đầu ngẩng đầu.



“Hoài Diệp.”



“Hử?”



“Nếu ta vẫn không có loại tâm tư này với ngươi, ngươi tính toán làm như thế nào?”



“Tính toán?… ‘Gạo nấu thành cơm’ ngươi cảm thấy mình có thể chạy trốn sao?”



Bạch Tang Vận khẽ cười ra tiếng, “Ngươi và Khuyết Dương… thật đúng là huynh đệ…” Thân mình lại bị đặt nằm ngang, hai chân không bị giữ giãy giụa quấn quanh thắt lưng của Lưu Hoài Diệp, “Hoàng thượng chuẩn bị khi nào dùng bữa đây?” Hắn chính là đã đói bụng rồi.



“Ngay lập tức.” Lưu Hoài Diệp ngoài miệng nói xong, lại nhắm đỉnh cứng rắn ngay nơi hơi sưng đỏ của Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ngươi đời này là chạy không thoát, từ lúc quốc sư tính ra ‘thất tinh tích hồng’.” Cho nên, gạo một ngày nào đó sẽ bị hắn nấu thành cơm.



“Xem ra… đến là ta… ưm a… tỉnh ngộ quá muộn…”



“Cũng không phải.”