Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 16 : Che chở

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Dãy nhà sau, Phương Ngọc Dung cầm một chai dược đi vào phòng riêng, Châu nhi nằm trên giường mặt sưng phù trướng xanh lên.



Phương Ngọc Dung chỉ chịu một cái tát, bôi dược thì sưng đỏ tan nhanh hơn. Nhưng Châu nhi bị một lượt mười mấy đến vài chục bạt tai, trở về súc miệng phun ra đều là máu.



Phương Ngọc Dung mở ra cái bình, thuốc mỡ màu xanh lá cây mùi thơm ngào ngạt mát lạnh khắp nơi, bôi trên mặt của Châu nhi.



Châu nhi lắc đầu khước từ, mồm miệng nói không rõ ràng: "Đây là dược nhị phu nhân cho cô nương, sao lại có thể cho ta dùng."



Phương Ngọc Dung ngăn nàng ta, nói: "Nha đầu ngốc, ngươi vì ta bị thương, ta đau lòng không kịp, một chai dược mà thôi, ngươi đảm đương nổi."



Thuốc mỡ lạnh buốt bôi trên mặt, Châu nhi vui mừng rơi nước mắt, "Là ta không tốt, ta không có xử lý tốt chuyện của cô nương, còn để cô nương bị đánh, đều là ta không tốt."



Phương Ngọc Dung thấy Châu nhi mặt ủ mày chau, đau lòng tự trách, ngược lại nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, chút chuyện này đâu phải trời sập xuống ." Một tay lại tiếp tục bôi thuốc cho Châu nhi.



Châu nhi khó hiểu vì sao Phương Ngọc Dung thong dong trấn định như thế, nàng ta nghi hoặc hỏi, "Cô nương vì cái gì không thương tâm, hôm qua Tứ gia hắn..."



Phương Ngọc Dung bôi thuốc cho Châu nhi xong, cầm lấy khăn xoa xoa tay, nói: "Ta vốn cũng biết Tứ ca xem ta như thân muội, đêm trước bất quá thử một lần, thành là tốt nhất, không thành ta khắc có biện pháp khác." Nói xong thoáng nhíu mày, "Vốn là không muốn dùng biện pháp này, nhưng hiện thời như vậy, chỉ có thể dùng đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi này."



Nàng cười nói với Châu nhi, "Dùng dược này hai ngày nữa mặt của ngươi có thể tốt lên, đến lúc đó còn có một chuyện trọng yếu giao cho ngươi đi làm."



Châu nhi nghe vậy, lập tức chống người lên, nói: "Cô nương chuyện gì xin cứ việc phân phó, ta dù là cầm miếng vải che mặt, cũng phải đem chuyện của ngài hoàn thành, không cần chờ vài ngày."
Vĩnh Tuyên mang trà đi lên, cười làm lành: "Tứ nãi nãi uống trà, đây là thượng đẳng Thiên đảo ngọc diệp, vài ngày trước mới có hàng, không có mấy cân, gia chúng ta cũng chỉ được mấy lượng..."



Hắn đem đĩa nhỏ để nhẹ ở trên bàn, còn chưa mang ly trà ra, Lý Diệu Quỳnh khoát tay, đánh đổ cả ly trà lẫn khay.



"Trong mắt ngươi còn có ta tứ nãi nãi sao? Đã có trà ngon mà sớm không lấy ra, là nhìn ta tứ nãi nãi này chưa đủ tư cách uống trà trong phòng các ngươi có phải hay không..."



Chén trà "Ầm" một tiếng vỡ, khay trà "Lạch cạch" cùng nhau rơi xuống, nước trà nóng bỏng rơi vào đùi Vĩnh Tuyên, hắn đau đến "Tê tê" nhe răng.



Vĩnh Thọ bên cạnh xem mà sợ mất mật, sợ đến cổ run run, ly trà đầu là hắn ngâm. Vĩnh Tuyên rất cơ trí, gấp rút quỳ xuống đất nhận sai, "Tiểunhân nói không rõ ràng, ly trà trước cũng là Thiên đảo ngọc diệp, thấy tứ nãi nãi đến, chúng ta cầm toàn đồ tốt nhất hầu hạ, nào dám lấy lệ."



Lý Diệu Quỳnh còn chưa hạ hỏa, Vương mụ mụ kéo kéo tay áo nàng, hướng phía tây phòng bĩu bĩu môi.



Thải Linh và Hương Điệp cũng đi lên khuyên bảo, Lý Diệu Quỳnh nhìn về phía bên kia, nam nhân không nói một lời lạnh lùng nhìn qua, trong lòng ủy khuất.



Nguyệt Thược nhìn Bùi Hành một chút, nhìn Lý Diệu Quỳnh một chút, động tác rửa bút trong tay chậm lại.



Bùi Hành bàn tay rơi vào sau lưng Nguyệt Thược, sợ nàng bị cảnh tượng này hù đến, trấn an sờ soạng nàng hai cái. Ánh mắt lạnh lùng chống lại Lý Diệu Quỳnh, băng hàn như tuyết.



Lý Diệu Quỳnh cắn môi dưới, không biết là tiếp tục nổi giận, hay là tìm Bùi Hành lý luận... Cuối cùng lạnh lùng cười cười, "Hảo, rất tốt." Đôi mắt đẹp lộ ra nồng đậm oán hận. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, Vương mụ mụ, Thải Linh sốt ruột gấp rút đuổi theo.