Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 17 : Kế trong kế
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Bà tử giữ cửa đều thích uống chút rượu đánh cuộc ít tiền, hoặc là tụ cùng một chỗ cắn hạt dưa tám chuyện, đông dài hơn tây gia ngắn.
Có một ngày sau giờ ngọ, Thôi bà tử thua hơn một trăm đồng tiền, thẳng kêu xúi quẩy, đến phòng bếp tìm một chút ăn, không nghĩ tới phòng bếp bình thường trống trơn có mộttiểunha đầu mặt mày xinh đẹp thanh nghiên đang trông coi.
Bà ngượng ngùng cười,tiểunha đầu ngược lại hào phóng, lấy ra đậu phộng muối thả vào trong mâm cho bà, "Ngày hôm nay chúng ta nấu rất nhiều đậu phộng, phần này là của ta, đưa cho bà bà ăn."
Thôi bà tử mừng rỡ không thôi, "Cô nương tốt, thật ngại quá."
Tiểunha đầu cười tủm tỉm, "Ngài khỏi phải khách khí."
Thôi bà tử cũng không vội mà đi, ngồi xuống bóc đậu phộng ăn, cùngtiểunha đầu nói chuyện.
"Trên lò là làm cho ai?" Thôi bà tử chỉ phòng bếp.
"Ta đi theo Lý thẩm nấu canh."Tiểunha đầu trả lời.
Một hỏi một đáp, Thôi bà tử cảm thấy là nha đầu thành thực, nói không chừng về sau còn phải dựa vào nha đầu kia mò chút đồ tốt ăn.
Quả nhiên mỗi lần vào thời gian nàytiểunha đầu đều ở đây, còn có thể chừa chút ăn ngon cho bà, có mấy lần lưu lại một chén thịt ngỗng, bao tử. Này đều là đồ tốt a, từ chủ tử trong phòng đến người bình thường có khi còn chưa được ăn.
Thôi bà tử đối với nha đầu gọi là Sao nhi này hảo cảm tăng tiến hơn, bắt đầu cái gì cũng nói.
Ngày này bà như cũ ở giờ Thân một khắc đến phòng bếp, tiếp nhận bánh bao thịt ngỗng Sao nhi để cho bà, nói: "Lão bà tử hôm nay xúi quẩy, còn tưởng rằng nắm được cơ hội tốt có thể thay Nhị nãi nãi chúng ta hoàn thành một việc, ai biết nha đầu kia tặc tinh, đông sờ tây quải, ta lại theo không kịp."
Sao nhi kỳ lạ hỏi bà: "Nhị nãi nãi phân phó cái gì, bà bà ngươi theo không kịp ai?"
Nàng nghĩ tới, khóe miệng cười trong veo, ánh mắt mang theo ngọt ngào, lại gọi một tiếng, "Tứ gia, ta ở phòng bếp hầm canh cách thủy đã lâu, ngài ăn vài miếng có được hay không."
Bùi Hành lúc này mới ngẩng đầu, ánh vào mắt chính là dáng vẻtiểucô nương mong đợi, trong tay ôm một giỏ trúc, bên trong là một lọ sứ màu lam bình thường.
Bùi Hành còn muốn cự tuyệt, lời bên miệng thế nhưng không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Không cự tuyệt chính là đáp ứng, Nguyệt Thược bận bịu dẫn đi vào phòng kế lấy canh ra để trên bàn tròn nhỏ.
Bùi Hành không khỏi lẩm bẩm tự nói, "Nha đầu kia, lá gan càng lúc càng lớn." Hắn bật cười thoáng lắc đầu, chỉ có thể lững thững theo sau.
Bùi Hành ngồi xuống, thấy là canh ngọt không khỏi do dự.
Nguyệt Thược vội nói: "Không ngọt, ta chỉ thả một chút đường." Nàng múc một muỗng đưa đến bên miệng Bùi Hành, Bùi Hành chỉ có thể há mồm uống.
Mặc dù hắn thời gian qua không thích canh ngọt, có điều cảm thấy hương vị mỹ vị ngoài dự đoán, nên tiếp nhận thìa đến miệng, từng miếng từng miếng ăn.
Nguyệt Thược thấy canh mình làm được ăn hết, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, nói: "Ta trước kia làm qua một lần canh bí đao cá trắm cỏ cho Tứ gia, cầu xin Vĩnh Thọ để cho ta đưa vào, Tứ gia ăn chưa?"
Một chén canh mà thôi ai sẽ còn nhớ. Thế nhưng chén canh đó lại lưu lại ấn tượng cho Bùi Hành, hắn vẫn cho là là Lý Diệu Quỳnh hầm cách thủy, không khỏi thoáng kinh ngạc, trong mắt hiện lên vui vẻ, thanh âm trầm thấp trêu chọc nàng, "Sớm như vậy đã nhớ kỹ gia, sẽ không phải lần trước cố ý đụng vào để đi theo gia về thư phòng chứ."
Nghe nói như thế, Nguyệt Thược tim đập mạnh một cái, nàng hoảng hốt cho rằng Bùi Hành nhìn thấu nàng.
Cũng may Bùi Hành chỉ là đùa giỡn nàng, duỗi tay lớn ra ôm nàng đi qua đặt ở trên đầu gối, cái cằm để trên đầu của nàng, "Thực may mắn nhặt được ngươi về."