Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 30 : Bùi Bác Dụ trở về nhà
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Bùi Hành nói làm là làm, hôm sau để Minh Kỳ xuất ra sáu mươi lượng bạc đặt mua lễ hỏi, tìm bà mối đến cửa Lâm gia.
Đây quả thực làm người Lâm gia sợ hết hồn.
Dù là Liễu thị hoan hỷ nhất cũng bị dọa cho đàng hoàng, đối với chủ nhân của nữ nhi, con rể tương lai chỉ có gật đầu, một chữ cũng không dám nói.
Ngoại trừ Bùi Hành là chủ nhân của Nguyệt Thược làm cho người Lâm gia khiếp sợ, một nguyên nhân khác chính là của ngoại hình của hắn.
Người Lâm gia làm sao gặp qua nam tử xuất chúng như vậy, chỉ có trả lời đã không dám thở mạnh, đầu óc càng xoay không kịp, ngay cả Tiếu tỷ luôn tự cho mình rất cao cũng tự ti mặc cảm, tay chân luống cuống.
Bùi Hành vốn là dự định ấn theo lục lễ từng bước một mà làm, nhưng như vậy sẽ mất nửa năm, Nguyệt Thược biết rõ tuyệt đối không thể kéo dài như vậy, nếu như tháng này không thể làm đám cưới, có lẽ nàng đời này không có cơ hội trở thành thê tử của Bùi Hành.
Nàng liền quấn quít lấy Bùi Hành, mềm giọng cầu xin Bùi Hành đem các loại lễ tiết đều bỏ qua, trực tiếp viết hôn thư, sau đó ở ngày mười ba hoặc mười bốn xử lý hai bàn tiệc rượu.
Bùi Hành dở khóc dở cười, trách cứ nàng, "Vốn là đã đủ giản lược, theo như nàng nói cũng quá không còn hình dáng."
Nguyệt Thược cọ xát hắn: "Theo như Tứ gia nói, ta phải về nhà đợi gả, đến lúc đó trong nhà ai chiếu cố chàng? Hơn nữa..." Nàng đỏ mặt, "Hơn nữa ta cũng không nỡ tách Tứ gia lâu như vậy..."
Bùi Hành cũng cảm thấy không nỡ, nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, không giống nhưtiểunữ nhi muốn cùng tình nhân ngày đêm dính cùng một chỗ, lại cảm thấy Nguyệt Thược nói vô căn cứ, chỉ cho là nàng mộttiểucô nương không hiểu chuyện, không chịu đáp ứng.
Nguyệt Thược thực nóng nảy, nàng còn nhớ tháng này ngày 15 kết quả thi Hương sẽ yết bảng, Bùi Hành ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng trúng thứ sáu, tin tức đến Bùi phủ, cả nhà đều mừng rỡ không thôi. Mà hiện thời mặc dù Bùi Hành rời đi Bùi gia, nhưng một khi hắn trở thành cử nhân, hôn sự của bọn họ chỉ sợ không thành. Không nói cái khác, biểu cô nương Phương Ngọc Dung vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.
Mà Bùi Hành hậu tích bạc phát*, lần này không chỉ trúng cử, năm sau thượng kinh đi thi không chỗ nào không thuận, không đề cập tới cái khác, một người tuổi còn trẻ anh tuấn đã là tiến sĩ, trong kinh thành bao nhiêu người muốn chiêu con rể? Nàng hông sợ Bùi Hành thay lòng, nhưng là Bùi Hành đứng càng cao, chuyện xấu và trở lực lại càng lớn, nàng không muốn ngày ngày chịu loại áp lực này.
Cũng may Bùi Hành mềm lòng, thấy Nguyệt Thược thực vội vã như vậy, ngẫm lại hiện thời sa sút như vậy, cần gì phô trương, lợi ích thực tế là tốt rồi, nên đáp ứng.
Ngày mười một tháng mười, Bùi Hành lại một lần nữa đến của Lâm gia, nhận lỗi và thông báo với bọn họ ba ngày sau ở ngõ Tân Kiều làm tiệc rượu thành thân.
Ngày đông chí, Lâm gia trên dưới dọn dẹp hồng hồng lục lục, bên trong bên ngoài hàng xóm láng giềng hỗ trợ phía trước, ngoài cửa treo vài chuỗi pháo, chờ tân lang đến cửa thì đốt.
Cảnh tướng quân cười sang sảng, "Chỉ là đúng lúc, ta phụng mẫu mệnh (lệnh mẹ) trước đến đón Anh vương vào kinh thành, nhạc phụ nghe nói liền uỷ thác ta thuận tiện đến Kỳ Châu một chuyến, để cho ta đón lão phu nhân quý phủ, hai vị lão tiênsinh, và mấy vị thân thích vào kinh thành."
Bùi Bác Thực nghe vậy, vội hỏi hắn nhạc phụ là người phương nào.
Cảnh tướng quân cười một tiếng, nói: "Chính là Toàn Ninh hầu."
Bùi Bác Thực nghe vậy thì vui vẻ không thôi, hắn không nghĩ tới đường đệ lại đối đãi như thế, ban đầu phái người đưa thư đến thỉnh, hiện thời lại để cho con rể của hắn thuận đường đón.
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng nói to ồn ào.
Bùi Bác Dụ nhíu mày, quát lớn, "Ai bên ngoài ồn ào?" Trong nội tâm thầm giận, khách quý đang ở đây, đầy tớ không có quy củ như thế này, làm cho người ta coi thường Bùi gia.
Không ngờ tiếng nói to không chỉ không có ngừng, ngược lại càng lớn hơn, có hai gã sai vặt chạy tới, hô: "Hoàng sai đến đây."
Hai vị hoàng sai vui sướng tiến vào sân nhỏ, kéo dài giọng điệu hô: "Tiệp báo Bùi lão gia tự Hành của quý phủ, cao trung Kỳ Châu thi Hương đứng thứ sáu, kinh báo liên đăng hoàng giáp!"
Hai người đi thẳng vào thư phòng, bọn sai vặt đều bối rối, nhất thời thế nhưng không có người đi cản.
Bùi Bác Dụ nghe vậy mừng như điên, "Hành nhi trúng, trúng!"
Cảnh tướng quân tuy là võ quan, có điều Bùi gia là nhà người thân, mà trong lòng của hắn biết được lần này nhạc phụ hắn đã dặn bảo ý chọn một người con cháu thừa kế Hầu phủ, vị thiếu gia trúng cử này rất có thể chính làtiểucữu gia tương lai của hắn, đương nhiên cũng là ý cười đầy mặt, chắp tay nói hỉ.
Chỉ có Bùi Bác Thực sắc mặt xanh lét rồi tím, tím rồi hồng, nói không ra lời.
* Hậu tích bạc phát
(Tích lũy nhiều, dùng ít một)
Đây là một câu trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha: “Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát” (Đọc nhiều mà giữ lại ít, tích lũy nhiều mà dùng ít một). Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.