Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 42 : Tình thế

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Nguyệt Thược đã bị đói bụng ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể uống một chén nước.



Bởi vì nàng chạy thoát hai lần, lần thứ hai bị bọn buôn người cầm roi quất một trận.



Những cô nương bên cạnh từng người từng người dọc đường đã bị bán đi, chỉ có nàng, bị mang theo một đường xuôi nam, rời kinh càng ngày càng xa.



Miệng của nàng bị chận lại.



Bởi vì mấy lần trước nàng giả vờ ngoan ngoãn, dọc đường không một tiếng động, chờ xe ngựa đến nơi đông đúc, lập tức la to, nhiều lần khiến cho quan sai hỏi thăm, đều bị bọn buôn người đút bạc mà qua.



Nguyệt Thược cơ hồ tuyệt vọng.



Thật chẳng lẽ không trốn thoát được.



Vì cái gì Tứ gia không đến cứu nàng, Tứ gia chẳng lẽ không có phát hiện nàng mất tích sao?



Còn có Thạch Lựu, nàng đâu có lỗi với nàng ta, tại sao phải đối với nàng như vậy!



Một đường đến Vũ Châu, bọn buôn người mang nàng đi đến từng lầu viện và một số đại gia đình để bán, cuối cùng được một nhà họ Miêu mua nàng.



Miêu gia có bốn miệng ăn, sáu người sai vặt, Nguyệt Thược vừa được tự do, bí mật tìm cơ hội, nhắm ngay Miêu phu nhân nhìn có vẻ mặt mũi hiền lành nói thân thế của mình, "... Ta là bị lừa bán, vị hôn phu là biên tu ở Hàn lâm viện, phu nhân từ bi, nếu là chịu thả ta trở về, trong nhà nhất định có hậu tạ."



Miêu phu nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, chải búi tóc tròn vo, mặt mày ôn hòa, nhếch miệng lên, lúc nào cũng cười dịu dàng, bà ta khẽ nhếch mày, "A, nói như vậy ngươi là quan gia phu nhân?"



Nguyệt Thược cắn cắn môi dưới, gật đầu lên tiếng, trong lòng đã cảm giác mình tìm nhầm người, lỗ mãng rồi...



Quả nhiên, Miêu phu nhân sau một khắc liền trở mặt, để cho người trói nàng ném vào phòng chứa củi.



"Không phải là người an phận thành thật, bỏ đói nàng vài bữa, quan gia phu nhân... Nghĩ cũng đẹp, quan gia phu nhân nào bên cạnh không có vài người hầu hạ , bị lừa bán? Nói dối như thật."



Nguyệt Thược lại bị đói bụng vài ngày, thân thể cơ hồ suy yếu không cách nào hô hấp.



Nàng biết không thể tiếp tục như vậy nữa. Nàng mới vừa sinh hài tử không bao lâu, vốn là nên tỉ mỉ điều dưỡng, nhưng chịu tội như vậy, vừa đói vừa bị đánh, để lại bệnh căn, về sau trở lại bên cạnh Tứ gia, cũng cả đời hối tiếc.



Nàng cắn răng, hạ quyết tâm.



Ngày thứ ba được thả ra, nàng ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó làm việc, sụp mi thuận mắt.


Thạch Lựu tiến vào thấy được, gấp rút đóng cửa lại, nói: "Tiểu thư, tại sao ngài lại lau dược, vạn nhất cô gia trở lại thấy được..."



Tố Tố nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương đồng, nói: "Các ngươi không phải nói ta và nàng giống nhau như đúc sao, nếu như thế, cần gì mỗi ngày lau thuốc này."



Thạch Lựu đi lên xuất ra một chai thuốc mỡ mới, đổ ở lòng bàn tay vẽ loạn lên mặt Tố Tố, nói: "Tiểu thư, các người dù giống nhau, ngoại nhân tự nhiên nhìn không ra. Nhưng cô gia cùng nàng là vợ chồng, chúng ta nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa."



Tố Tố nhíu mày, "Chẳng lẽ ta cứ phải bôi thuốc mỡ này? Để lâu dài dù không tốt cũng kỳ quái..."



Thạch Lựu bôi xong thuốc, dọn cái bình, nói: "Chờ mấy ngày nữa, chúng ta tìm lý do nói đi đến miếu trai giới, đợi qua một đoạn thời gian, ngươi đến lúc đó ăn béo một chút, hoặc đói gầy một chút, như thế nhìn sẽ không giống, cũng không để cho người ta hiềm nghi."



Tố Tố gật đầu.



Nàng đứng dậy đến phía tây gian thư phòng, chỗ đó có một cây đàn, Bùi Hành nhàn rỗi sẽ đánh một khúc.



Tố Tố quỳ ngồi xuống trước đàn, bàn tay nhẹ nhàng khẽ vỗ, thanh âm "Boong boong" vang lên.



Nàng nhớ tới ngày đó ở thanh lâu biết được cô nương nhị đẳng Hương Điệp kia, nghe nàng ta thao thao bất tuyệt nói chuyện "Nguyệt Thược", lúc ấy nàng khịt mũi coi thường, hoàn toàn không có hứng thú nghe.



Khi đó nàng, còn đắm chìm trong tuyệt vọng tức giận.



Cha mẹ chết sớm, nàng được phó thác có hôn ước với Tạ gia. Phu nhân Tạ gia không thích nàng, nàng biết rõ. Nhưng là ngoài Tạ gia, một con đường sống nàng cũng không có, này đây nàng chỉ giả vờ không hiểu, kiên trì hôn sự với Tạ Vân Đình.



Không nghĩ tới Tạ phu nhân ác như vậy...



May mà, ông trời từ bi. Quanh co, nàng vô tình gặp gỡ Phương Ngọc Dung, nhìn thấy Thạch Lựu, một lần nữa trong sạch sống cuộc sống của phu nhân Quan gia.



Bùi Hành, mặc dù là xứng với thân phận trước kia của nàng, vậy là đủ rồi.



Nghĩ đến nam nhân ôn hòa tuấn mỹ kia, Tố Tố không khỏi thoáng đỏ mặt.



So sánh với Tạ Vân Đình, cùng lắm chỉ là mao đầu tiểu tử, vừa bất lực nhịn, lại không đảm đương, chỉ biết nghe lời mẹ. Vụng trộm chuộc thân cho nàng, cũng không dám mang nàng quang minh chính đại trở về Tạ gia, huống chi hắn sắp lấy vợ, muốn cho nàng làm ngoại thất... Tố Tố nghĩ đến, cười lạnh.



Không biết rõ lúc Tạ Vân Đình phát hiện nàng không có ở trong am, sẽ là phản ứng gì?



Có khi nào bỏ xuống kiều thê mới cưới, lại đi trời nam biển bắc tìm lung tung một hồi.



* Trưởng sử quan hay trường sử quan, ta GG thì chức quan này làm trong vương phủ hay còn gọi là thuộc quan, nhiệm vụ là giám sát việc học hành của các hoàng tử để báo cáo cho vua (thực chất là giám thị của vua với các hoàng tử).