Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 43 : Được cứu
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Bùi Hành đứng ở cửa, hắn đã đứng yên thật lâu, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
Quả thế, thì ra vẻ không thích hợp này lại đến từ đây.
Hai người đối thoại, như một lớp dầu sôi tưới vào trong lòng hắn, rồi như một chậu nước lạnh đổ xuống sau đó, đau giống như lửa thiêu, lạnh giống như băng hàn.
Thạch Lựu đi ra múc nước giặt khăn, vừa mở cửa, chỉ thấy Bùi Hành đứng yên trợn mắt như tượng, bị hù dọa đổ chậu nước trên tay, sắc mặt trắng bệch, "Tứ... Tứ gia..."
Bùi Hành đi vào nội thất, đến gian phía tây.
Tố Tố nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại phân phó: "Thạch Lựu, thân đàn này nên bảo dưỡng, ngươi cho người ở khố phòng mang đi thoa một tầng dầu..."
Nàng không nghe thấy tiếng trả lời, bất giác thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn.
Này vừa nhìn, suýt chút là hồn phi phách tán, tay chân luống cuống chạm vào đàn, một loạt tạp âm lộn xộn mạnh mẽ vang lên.
Bùi Hành một tay tóm lấy nàng, cắn răng hỏi: "Nguyệt Thược đi đâu?"
Tố Tố đã sợ đến nói không ra lời.
Bùi Hành lại hỏi một lần, Tố Tố hồi thần, cưỡng chế e ngại, sắc mặt cứng ngắc cười, trả lời: "Tứ gia nói cái gì, ta chính là Nguyệt Thược, không phải ở trước mắt chàng sao."
Bùi Hành một tay quăng nàng ta ra ngoài, Tố Tố "A "Một tiếng, thân thể đụng vào trên kệ đàn, vừa đau vừa sợ.
Thạch Lựu chạy vào, nàng ta quỳ gối trước mặt Bùi Hành, "Tứ gia, cầu xin ngài tha cho tiểu thư của chúng ta, đây đều là chủ ý của ta..."
Tố Tố nghe vậy, nhanh chóng hô to: "Thạch Lựu, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Bùi Hành đi đến trước mặt Thạch Lựu, chỉ một chữ, "Nói!"
Thạch Lựu chảy nước mắt, nằm úp sấp trên mặt đất, đem chuyện kia như tảng đá đè nặng trong lòng nói ra, làm sao nhìn thấy chủ nhân cũ trước kia, làm sao nổi lên cái ý nghĩ này, làm sao đem Nguyệt Thược mê choáng đưa đi... Trong lúc tự thuật, cũng không có nói tới Phương Ngọc Dung, thậm chí hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm của Tố Tố, tất cả đều là do nàng bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện sai.
Bùi Hành hít sâu lại hít sâu, nhưng là tim đập vẫn không thể ức chế gia tốc.
Hắn nghĩ đến Nguyệt Thược mấy tháng này sẽ phải chịu tổn thương, sợ đến tay chân phát run.
Nàng bị khoá trái trong phòng hơn nửa ngày, mới có người tới mở cửa, thì ra tất cả mọi người bị mê hôn mê, chỉ có gian phòng của nàng là khoá trái, người đến không thể tưởng được bên trong sẽ có người, nàng mới tránh được một kiếp.
Nguyệt Thược bị kêu lên đi chiếu cố Miêu phu nhân, phát hiện bà ta bị đánh cho mặt tím bầm, mất hồn mất vía, duỗi tay ra, bất ngờ thiếu một đầu ngón tay.
Nguyệt Thược hít một hơi khí lạnh.
Hết lần này tới lần khác Miêu phu nhân vẫn không cho báo quan, gắt gao giữ chặt con trai bà ta, không cho hắn nói cho bất luận kẻ nào, nhất là Thái phu nhân.
Miêu phu nhân dưỡng hai tháng mới tốt, bà ta quá lâu không có vào phủ gặp Thái phu nhân, trong thời gian đó có người ba lượt tới cửa ân cần thăm hỏi, đến một ngày kia cuối cùng có thể đứng dậy, kết quả một đám quan binh hung thần ác sát xông vào, không nói một lời, còng tất cả mọi người lôi đi.
Miêu phu nhân bị hù dọa xụi lơ, lúc bị lôi kéo hô to: "Các ngươi có biết ta là ai hay không, ta là người Anh vương phủ..."
Đầu lĩnh giễu cợt, "Bắt ngươi, đúng là Anh vương điện hạ."
Bọn họ bị bắt vào nhà tù của Anh vương phủ, nam nữ mỗi người một gian.
Đợi một ngày một đêm, có người mang Miêu phu nhân đến hỏi chuyện, sau đó là Miêu quản sự, tiếp theo là con trai Miêu phu nhân, cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Thược.
Trong phòng tra tấn, ngồi ở trên cao chính là một nam tử mặt mày ôn hòa lại lộ ra uy nghiêm bén nhọn, người áp giải Nguyệt Thược đẩy nàng một cái, quát khẽ: "Còn không quỳ xuống, hành lễ với vương thế tử."
Nguyệt Thược ngẩng đầu nhìn, con mắt mở lớn... Vị vương thế tử này, nàng đã gặp qua ở khu vực săn bắn.
Nàng đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội tốt để nói ra thân phận, dù xấu cũng không bằng trở thành đầy tớ Miêu phu nhân bị nhốt ở trong tù.
"Vương thế tử, ta là thê tử của Bùi Hành biên tu Hàn lâm viện, bị người lừa bán đến đây, cầu xin vương thế tử cứu."
Quản ngục đằng sau không kịp ngăn Nguyệt Thược, vội vàng ngăn cản, "Quý nhân trước mặt, ai dám làm càn."
Lý Đức Hải đưa tay, quản ngục kia vốn muốn kéo Nguyệt Thược, dừng lại động tác, lui về phía sau.
Ánh mắt Lý Đức Hải thâm trầm quan sát Nguyệt Thược, nàng nếu là một nô tỳ bình thường, làm sao có thể gọi được tên Bùi Hành. Mà lúc hắn ở kinh sư, cũng xác thực nhận được tin tức, Bùi Hành bí mật tìm một tiêu cục miệng nghiêm cẩn để tìm người, chỉ là hắn lại không có được tin tức nói thê tử Bùi Hành mất tích.
Nghĩ đến Bùi Hành, Lý Đức Hải nhìn Nguyệt Thược cũng cảm thấy thân thiết hơn một phần, nếu như hắn có được chứng cứ không sai, Bùi Hành chính là thân đệ đệ của hắn...