Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 5 : Phương Ngọc Dung

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Bùi Hành khoan thai nói: "Tào huynh hôm qua thật phong lưu thật diễm phúc, huynh đệ hâm mộ, nếu như thế Tào huynh làm sao cam lòng trở lại lúc này, nên thành thực sống trong kỹ viện thêm mấy ngày."



Nghe vậy, Tào Lập Hiên ngượng ngùng thu hồi nụ cười hì hì, nói: "Cũng không nên, phải về nhà nói một tiếng."



Bùi Hành ra vẻ không biết, "Ngươi về nhà làm sao lại tới nơi này của ta?"



Tào Lập Hiên lau mặt, đứng thẳng thân thể chắp tay hành lễ với Bùi Hành, "Hảo huynh đệ, giúp ta một lần, huynh đệ cám ơn ngươi nhiều."



Bùi Hành mặt không chút thay đổi cầm một quyển sách xem.



Tào Lập Hiên thấy chưa đủ, gấp rút cong người hành đại lễ, "Huynh đệ ngàn vạn đừng buông tay mặc kệ, ngươi nếu là mặc kệ, ta thì thôi, nhưng hoa tỷ muội kia không khóc chết sao... Tử Trọng* ngươi không phải là yêu thích phó tông Bắc Sơn cư đồ ở thư phòng kia sao, huynh đệ đem đồ hiếu kính cho ngươi, chỉ cầu ngươi đi theo giúp ta một lần."



* Ta không biết đây có phải là tên tự của Bùi Hành hay không, bản convert khó hiểu quá, nên ta để tạm, sau này nếu sai ta sẽ sửa lại



Bùi Hành nói: "Tào huynh nói khách khí, hai chúng ta giao tình, chuyện nhỏ mà thôi, ngươi cứ ở chỗ này của ta rửa mặt một phen, đổi thân y phục của ta, ta cùng ngươi trở về Tào phủ, chỉ nói đêm qua đọc sách muộn, huynh đệ chúng ta ngủ chung, chúng ta còn làm văn, nên ngươi ở ngay ngoại thư phòng ngủ lại mấy ngày."



Tào Lập Hiên lập tức vui vẻ ra mặt, "Đúng đúng, cứ nói như vậy."



Bùi Hành gật đầu, "Sau đó chúng ta thuận tiện đi thư phòng của ngươi đem phó tông Bắc Sơn cư đồ ngươi mới được mang tới."



Tào Lập Hiên ngây người, hắn mới vừa nói bất quá là lời nói khách khí, trước kia Bùi Hành đều là không cần, nhưng ý Bùi Hành hôm nay đây là giúp đỡ nói một câu, đã thực muốn lấy đi danh họa cổ hắn mới có được?



Bùi Hành cười lạnh, "Làm sao, mới vừa nói cái này đã quên? Tào huynh mau về nhà đi, giải thích thật tốt với biểu di, ở nhà lo phòng bị với biểu tẩu, đừng nghĩ tới trộm chuồn ra ngoài gặp hoa tỷ muội của ngươi."



Tào Lập Hiên chỉ là suy nghĩ một chút mẫu thân hắn, Tào gia đại phu nhân càu nhàu, trong nhà thê thiếp không thú vị khô khan, đã cảm thấy ngày gian nan vô cùng. Trong nhà đã nhận mệnh với tính hoa tâm của hắn, cũng cấp cho hắn không ít nha hoàn xinh đẹp, chỉ là với việc hắn bên ngoài uống hoa tửu, ôm ấp Hoa nương, vẫn chưa cách nào tiếp nhận. Nếu là nói hắn đêm qua ở trong kỹ viện, khẳng định non nửa tháng cũng đừng nghĩ ra ngoài chơi. Nếu nửa tháng không ra cửa, vậy mụ mụ kỹ viện còn không vội mà cho hai nữ nhi của bà ta xem xét tân con rể.
Mà bên kia Vương mụ mụ tự đuổi đi biểu cô nương trong lòng cũng có chút nói thầm, Phương cô nương này rõ ràng cùng cô nương nhà mình là cữu cô chí thân, nhưng quan sát qua những năm này, Phương cô nương thế nhưng đối với tiểu thư nhà mình có chút không hợp nhau. Cho nên xem nàng như có điều suy nghĩ mà đi, trong lòng bà cũng có chút thấp thỏm bất an.



Quả nhiên sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lúc này mới thời gian vài chung trà, cô gia làm sao đã tới rồi. Thường ngày cô gia vào ban ngày đều là thích ngây ngốc trong thư phòng, buổi tối mới có thể trở về nội viện.



Vương mụ mụ trong lòng thẳng chửi má nó, nghĩ đến bên trong phòng Mã Tiên Cô vẫn còn, nói không chừng bà phải ngăn đón lại. Trong bụng khó chịu, trên mặt lại mang theo tươi cười, lớn tiếng chào đón thỉnh an, "Ai yêu Tứ gia làm sao lại đến lúc này, thật là không khéo, tứ nãi nãi đêm qua ngủ không ngon sáng nay có chút đau đầu, ngủ thiếp đi, người xem nếu không thì đi bên phu nhân trước đi."



Bùi Hành trừng mắt, lạnh lẽo quét Vương mụ mụ một cái, "Ngươi tránh ra cho ta, đừng cho là ta không biết rõ chủ tớ các ngươi có thủ đoạn gì." Dưới chân bước chân không ngừng, tiến lên đẩy cửa.



Vương mụ mụ nhanh chóng cản lại, "Tứ gia, ngài nói cái gì vậy, tứ nãi nãi thật sự là không thoải mái, ngài cần gì phải ầm ĩ nàng..."



Vương mụ mụ thể béo, tương đối có vài phần khí lực, bình thường bắt tiểu nha hoàn thoải mái như bắt gà. Nhưng Bùi Hành là một thanh niên trưởng thành, lại là thân cao thể tráng, Vương mụ mụ đuổi đi lên cản, hắn không chút khách khí vung tay một cái, Vương mụ mụ bắt lấy cạnh cửa suýt nữa không có ngã xuống.



Động tĩnh lớn như vậy bên trong làm sao sẽ không nghe được, Lý Diệu Quỳnh gấp đến thẳng giậm chân, trong miệng nhắc tới: "Bình thường không phải ban đêm mới trở về nội viện sao, trời hôm nay sớm như vậy đã đến."



Một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đứng bên cạnh, bà ta lộ ra một khuôn mặt hơi béo, tràn đầy hòa khí tươi cười, cầm phất trần trong tay, trên đầu chải búi tóc đạo cô, có mấy phần dáng vẻ xuất trần.



Bà ta nhìn Lý Diệu Quỳnh gấp, mình ngược lại trấn định.



Lý Diệu Quỳnh nói với đạo cô: "Tín nữ thất lễ, chỉ là vị hôn phu là người lỗ mãng, thỉnh tiên cô tìm một chỗ trốn, tránh va chạm với nhà tôi."



Mã Tiên Cô luôn miệng nói: "Không sao không sao." Trên mặt bà ta mặc dù trấn định, kì thực cũng sợ vị Bùi Tứ gia này, cũng không muốn đối đầu với hắn.



Nhưng là không còn kịp rồi, Bùi Hành đã xông tới, ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã Tiên Cô, lại liếc mắt nhìn hộp tân dược và hoàng phù trên bàn, cuối cùng là Lý Diệu Quỳnh đứng thẳng bất an.