Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 11 : New York

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Chẳng hạn như ngày nào đó, hai người đang trò chuyện bằng điện thoại di động, Tống Ý Nhiên chợt nói: “Này, Khả Tụng, số chân em là bao nhiêu?”



“35. Anh có ý kiến sao?”



“Đương nhiên là có. Em phải mua giày ở trong nước cho xong, cái gì mà mùa hè tới mùa thu rồi tới mùa đông cũng mang. Không thì chờ em qua kia, cũng chỉ có thể mua giày trẻ em thôi. Ha ha ha!”



“Cười cái đầu anh á.”



“Ai ôi, em có muốn mang nồi cơm điện qua không? Như nhiều người ra nước ngoài du học cũng mang theo nổi cơm điện ấy?”



“Em cũng không phải đi du học. Hơn nữa ở đó chú em bao ăn uống, mang nồi cơm điện theo làm gì.”



“Vậy anh phải đi du học, em nói xem anh có cần mang theo nồi cơm điện không?” Giọng nói Tống Ý Nhiên nghe giống như là anh rất chú ý chuyện này vậy.



“Vậy anh mang theo thôi.”



Cô cũng không tin anh sẽ thật sự mang theo nồi cơm điện.



“Này, em muốn mang tương ớt theo không?” Tống Ý Nhiên nghiêm trang hỏi.



Lâm Khả Tụng kéo khóe môi, biết người này đang đùa giỡn với cô đây. Nếu như thật sự mang theo tương ớt để trong hành lí thì lúc qua cửa khẩu là phiền toái lớn. Hơn nữa phố người Hoa hoặc siêu thị Trung Quốc không phải cũng có thể tìm được sao?



“À, đồ của em nhiều quá bỏ không được, hay là anh mang mấy bình tương ớt qua đi. Vừa đúng đặt trong nồi cơm điện gửi vận chuyển luôn, tiết kiệm được không gian đó!” Lâm Khả Tụng nghiêm túc trả lời anh.



Tống Ý Nhiên biết mình không lừa được Lâm Khả Tụng, ở đầu dây bên kia cười đến đau bụng.



Ba tháng sau visa xuống đến nơi, vé máy bay cũng mua xong, Lâm Khả Tụng cứ như vậy chào ba mẹ rồi lên máy bay tiến về phía New York.



Mặc dù Lâm Khả Tụng và Tống Ý Nhiên đặt cùng chuyến máy bay, nhưng vị trí của bọn họ lại cách nhau rất xa.



Lâm Khả Tụng ở khoang bình thường, Tống Ý Nhiên lại ở khoang hạng nhất.



Lúc Tống Ý Nhiên thoải mái nằm ở ghế rộng rãi thì Lâm Khả Tụng lại có một cảm giác muốn hỏng.



Bỏi vì thời gian bay quá dài, vóc dáng của cô cũng không phải rất cao, đôi chân treo ngược trên ghế ngồi, đầu gối mỏi muốn chết. Không gian lại hẹp, cô muốn duỗi chân một chút cũng không duỗi được.



Khổ sở căn bản không ngủ được!



Vừa lúc đó, một nữ tiếp viên hàng không đang cầm một cái gối đi tới trước mặt của Lâm Khả Tụng, cúi đầu xuống rất lễ phép nói: “Xin hỏi cô có phải là Lâm tiểu thư không?”



“Vâng. Là tôi.”



“Đây là Tống tiên sinh ở khoang hạng nhất gọi tôi mang tới cho cô.”



Lâm Khả Tụng có chút mông lung không hiểu.



“Cho cô đệm lót chân.”




Thậm chí Lâm Khả Tụng không biết làm sao mở miệng nói chuyện với cô.



Lâm Tiểu Tuyết đi vào phòng không bao lâu, bỗng nhiên đi nhanh ra ngoài, giọng nói mặc dù không phải không lễ phép, nhưng lại rất miễn cưỡng.



“Chị họ, sau này chị tắm xong, nhớ dọn tóc sạch sẽ. Em có chút không quen lắm đồ của người khác trong phòng tắm của em.”



“Nói cách khác, trong lòng cô ta, không đem cô chị họ này làm người nhà.



Nhất thời Lâm Khả tụng không biết phải nói cái gì.



Có lẽ ban ngày được ngủ nhiều quá, đến buổi tối, Lâm Khả Tụng lại mất ngủ.



Tới tận mười một giờ khuya, chú mới từ phòng ăn trở lại.



Mà mặc dù giọng nói Lâm Tiểu Tuyết nói chuyện với chú không lớn, nhưng Lâm Khả Tụng lại nghe được rất rõ ràng.



“Cha, cô ta nhất định phải ở tại nhà chúng ta à? Con không có thói quen cùng người khác ở cùng một chỗ.”



“Nó là chị họ của con, cũng không phải người lạ. Ban ngày con đi học, đến buổi tối hai chị em đều ở trong phòng của mình, ai cũng không đụng ai mà phải không?”



“Con phải dùng chung nhà vệ sinh với cô ta!”



“Cái này có gì? Không phải con vẫn dùng chung nhà vệ sinh với cha sao?”



“Không thèm nghe cha nói nữa!” Lâm Tiểu Tuyết đóng cửa lại.



Nghe được cô đang hờn dỗi.



Lâm Khả Tụng thở dài một cái. Cô cũng là một đứa nhỏ, cũng hiểu loại cảm giác không gian riêng của mình bị người khác xâm nhập.



Nhưng muốn những thứ này cũng vô ích. Cô nửa phần tiền cũng không có, tiền cha mẹ cho cũng không thể phung phí, đối với hoàn cảnh xa lạ không quen thuộc, chỉ có thể tạm thời ở nơi này. Nếu như qua một chút thời gian đợi mình thích ứng, mà Lâm Tiểu Tuyết vẫn không có thói quen người chị họ này tồn tại, cô rời đi cũng không muộn.



Lúc này, điện thoại Lâm Khả Tụng run lên, nhận được một tin nhắn hình ảnh. Tống Ý Nhiên ngồi trên ghế sa lon tự chụp một tấm hình, mơ hồ có thể nhìn thấy tượng nữ thần tự do ngoài cửa sổ.



Người này lại đốt tiền rồi.



Lâm Khả Tụng cũng ngồi ở đầu giường, tự chụp một tấm hình cho anh.



Đối phương rất nhanh hồi âm: em thật là một con chim bồ câu nhỏ xinh đẹp.



Lâm Khả Tụng nhìn tới nhìn lui, không hiểu sao mình có thể làm cho đối phương liên tưởng đến chim bồ câu. Vì vậy cô trả lời một câu: Tại sao là chim bồ câu?



Tống Ý Nhiên: bởi vì em ở trong lồng của chim bồ câu.



Lâm Khả Tụng có một loại kích động muốn đập điện thoại.